Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Mác 8:27-30: "CÓ PHẢI ĐẤY LÀ CÂU TRẢ LỜI SAU CÙNG CỦA BẠN?"



Mác 8:27-30
CÓ PHẢI ĐẤY LÀ CÂU TRẢ LỜI SAU CÙNG CỦA BẠN?
Phần giới thiệu
: Đời sống chúng ta đầy dẫy với nhiều thắc mắc.
+ Một số thắc mắc mà chúng ta hay đối diện với là thắc mắc về trần tục và thông thường. Thí dụ, “Tôi sẽ mặc gì hôm nay?”, “Bạn muốn ăn tối ở đâu?”, và “Bạn muốn xem TV kênh nào?”, không phải là loại thắc mắc có tầm quan trọng dài hạn trong đời sống của chúng ta.
+ Một số thắc mắc trong cuộc sống là loại thắc mắc khó trả lời. Thí dụ, “Tại sao phụ nữ hay há miệng ra khi họ đang trang điểm cho mắt?”, “Tại sao người ta từ chối không chịu dừng xe lại rồi hỏi thăm đường đi?”, và “Trước khi bánh được cắt ra thì cái gì là tốt nhứt?” là loại thắc mắc thực sự không thể trả lời được.
+ Thế nhưng, một số thắc mắc trong cuộc sống rất là quan trọng. Hãy xem xét những thắc mắc sau đây: “Em có chịu lấy anh không?”, “Chúng ta sẽ đặt tên con là gì đây”, và “Thưa bác sĩ, tôi được chẫn đoán ra sao ạ?”, là tất cả những thắc mắc có hàm ý lâu dài.
Trong phân đoạn nầy, Chúa Jêsus đưa ra hai câu hỏi với bản chất đời đời. Câu thứ nhứt cần phải làm với những điều người ta nói về Chúa Jêsus. Ý kiến của họ về Ngài tỏ ra tình trạng của tấm lòng họ. Câu trả lời của họ đối với câu hỏi thứ nhứt của Ngài chứng tỏ họ đã được cứu hay chưa được cứu.
Câu thứ hai cần phải làm với ý riêng của bạn về Chúa Jêsus là ai!?! Câu trả lời của bạn đáp trả cho thắc mắc nầy sẽ quyết định bạn sẽ qua cõi đời đời ở đâu. Vì vậy, bạn nên cẩn thận xem xét câu trả lời của mình trước thắc mắc nầy, vì nó rất quan trọng đấy.
Chúng ta hãy nhìn vào cuộc trao đổi nầy giữa Chúa Jêsus và các môn đồ Ngài. Tôi muốn xem xét hai câu hỏi mà Chúa Jêsus đã đưa ra cho các môn đồ Ngài ngày ấy, vì hai câu hỏi nầy vẫn có tầm quan trọng nhất trên thế giới ngày nay. Thực vậy, chúng rất quan trọng trong đời sống của bạn và của tôi. Vì thế, tôi muốn mượn câu nói từ một trò chơi rồi hỏi bạn như sau: “Có phải đấy là câu trả lời sau cùng của bạn không?” Chúng ta hãy lấy hai câu hỏi nầy ra rồi xem xét sứ điệp của chúng cho chúng ta hôm nay.
I. CHÚA JÊSUS ĐƯA RA CÂU HỎI THĂM DÒ (các câu 27-28)
+ Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng Chúa Jêsus cùng các môn đồ Ngài đang ở trong “các làng gần thành Sêsarê Philíp”. Đây là khu vực dân Ngoại chiếm ưu thế nằm cách thành Bếtsaiđa khoảng 25 dặm về phía Bắc, là nơi mà Chúa Jêsus vừa chữa lành cho người mù, Mác 8:22-26. Chính ở đây có một dòng suối xuất phát từ Núi Hẹtmôn hình thành một trong những nhánh tạo thành sông Giôđanh.
Đây là một khu vực rất đẹp bị chìm đắm trong tà giáo. Trong thời xa xưa, thành phố được gọi là “Balinas”, vì nó là trung tâm thờ phượng thần Baal. Baal là thần trúng mùa và thiên nhiên của người Phênixi. Về sau, danh xưng được đổi thành “Panias”, vì người Hylạp tin rằng Pan thần của họ đã sanh ra trong một hang động thuộc vùng đồi núi bên trên thành phố, ngay chân núi Hẹtmôn. Pan là thần nửa dê nửa người, người ta tin đấy là thần chăn bầy và thần thiên nhiên. Thực vậy, danh xưng hiện đại của thành cổ nầy là “Banias”, là một hình thái của “Panias”.
Sêsarê Philíp cũng có một đền thờ bằng cẩm thạch lấp lánh, do Hêrốt Philíp xây dựng, để tôn vinh Caesar, Hoàng đế Lamã, là người được xem là một vì thần. Công dân của thành phố nầy bị buộc phải vào đền thờ nầy, ít nhất một lần trong năm, bỏ một nhúm hương trên bàn thờ đang cháy đỏ rồi xưng rằng “Caesar là Chúa tể!”
Chính ở đây, trong thành phố nầy được cung hiến cho sự thờ lạy các hình tượng và các tà thần mà Chúa Jêsus đã chọn làm địa điểm để đưa ra một sự mặc thị trọn vẹn hơn về chính mình Ngài cho các môn đồ Ngài. Cũng chính ở đây mà Simôn Phierơ đã nhìn thấy lần đầu tiên Đức Chúa Jêsus Christ quả thực là Con của Đức Chúa Trời.
+ Câu hỏi đầu tiên của Chúa là đây: “Người ta nói Ta là ai?” Chúa Jêsus vốn biết rõ người ta đang nói gì về Ngài. Không phải Ngài hoang tưởng đâu, cũng không phải Ngài tìm kiếm sự ngợi khen của loài người. Chúa Jêsus dự tính sử dụng dư luận của người ta, về lai lịch của Ngài, để khiến cho các môn đồ suy nghĩ theo ý riêng của họ thì Chúa Jêsus đúng là ai!?!
+ Khi Chúa Jêsus đưa ra câu hỏi nầy, người của Ngài nói Chúa Jêsus muốn họ lắng nghe xem người ta nói gì!?! Họ nói có ai đó nói Ngài là “Giăng Báp-tít; người thì nói là Ê-li; kẻ khác thì nói là một trong các đấng tiên tri”. Chúng ta hãy dành ra một phút để phân tích câu trả lời của họ.
+ Giăng Báptít – Chúa Jêsus nhất định giống với Giăng Báptít trong sự rao giảng. Cả hai người đều giảng một sứ điệp nói tới ăn năn và sự công bình. Nhưng, nhiều người đã nhìn thấy Chúa Jêsus và Giăng cùng với nhau, vì vậy đáp ứng nầy là loài đáp ứng kỳ lạ đối với tôi. Tất nhiên, Hêrốt Antiba đã tin rằng Chúa Jêsus chẳng ai khác hơn là Giăng Báptít đã sống lại từ kẻ chết, Mác 6:14. Có lẽ đấy là chỗ mà lý thuyết đã bắt nguồn.
+ Nhiều người khác đã tin rằng Chúa Jêsus là Êli đã sống lại từ kẻ chết. Điều nầy tạo ra một nhận thức, vì cả Chúa Jêsus và Êli thi hành một chức vụ được đánh dấu bằng sự giảng đạo rất thuyết phục và làm ra nhiều phép lạ.
+ Nhiều người khác đã tin rằng Chúa Jêsus là “một trong các Đấng tiên tri”. Đây là danh sách dài bao gồm các danh nhân như Môise, Đaniên, Êsai, Giêrêmi, Ôsê, và nhiều người khác nữa. Giống như Môise, Chúa Jêsus đã công bố luật pháp của Đức Chúa Trời. Giống như Êsai, Chúa Jêsus đã giảng dạy về sự hy sinh và sự thánh khiết. Giống như Đaniên, sứ điệp của Chúa Jêsus là một sứ điệp có tính tiên tri nói tới Vua hầu đến và Vương quốc của Ngài. Giống như Giêrêmi, Chúa Jêsus lãnh lấy một chức vụ được đánh dấu bằng lòng thương xót và sự tan vỡ. Rốt lại, Ngài là một người “từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm”, Êsai 53:3. Giống như Ôsê, Chúa Jêsus yêu thương kẻ không đáng được yêu và bằng lòng chuộc lấy hạng tội nhân bị hư mất, khốn khổ.
+ Đấy là những gì người ta đang nói, nhưng còn nhiều tiếng nói khác nữa cũng tỏ ra ý kiến của họ về Chúa Jêsus trong thời buổi ấy.
+ Người Pharisi cùng các cấp lãnh đạo tôn giáo khác thuộc thời buổi ấy nói: “…Người bị quỉ ám, người là điên; sao các ngươi nghe làm chi?” Giăng 10:20.
+ Các thầy thông giáo, hạng người được xem là bậc giáo sư thông thái của luật pháp, đã nói: “Người bị quỉ Bê-ên-xê-bun ám, và nhờ chúa quỉ mà trừ quỉ” Mác 3:22.
+ Tòa Công Luận, bộ phận đầu não của Do thái giáo, đã nói: “…Nó đã nói phạm thượng; chúng ta còn cần gì người làm chứng nữa sao? Các ngươi vừa nghe lời phạm thượng đó, thì nghĩ làm sao? Chúng trả lời rằng: Nó đáng chết! Họ bèn nhổ trên mặt Ngài, đấm Ngài, lại có kẻ vả Ngài, mà nói rằng: Hỡi Đấng Christ, hãy nói tiên tri đi; cho chúng ta biết ai đánh ngươi?” Mathiơ 26:65-68.
+ Chính gia đình và bạn hữu của Ngài đã nói “Ngài đã mất trí khôn”, Mác 3:21.
+ Thậm chí khi Chúa Jêsus bị treo trên thập tự giá, phó mạng sống Ngài làm giá chuộc tội, cấp lãnh đạo tôn giáo tiếp tục tỏ ra dư luận không tốt về Ngài: “Các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo cũng nói với nhau như vậy, mà nhạo cười Ngài rằng: Hắn đã cứu kẻ khác; mà cứu mình không được! Hỡi Đấng Christ, Vua dân Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy xuống khỏi cây thập tự, để cho chúng ta thấy và tin! Hai đứa bị đóng đinh cùng Ngài cũng nhiếc móc Ngài nữa” Mác 15:31-32.
+ Không phải từng giọng nói vào thời buổi ấy đều cất lên nghịch lại Ngài đâu. Có người biết rõ Ngài là ai và đã xưng nhận Ngài cách công khai:
+ Giăng Báptít – Giăng 1:29-34.
+ Các thiên sứ – Luca 2:9-14.
+ Simêôn – Luca 2:25-35.
+ Anne – Luca 2:36-38.
+ Tên cướp sắp chết – Luca 23:42.
+ Thầy đội Lamã – Mác 15:39.
+ Người mù – Giăng 9:38.
+ Batimê – Mác 10:47.
+ Đoàn dân đông bên ngoài thành Jerusalem – Giăng 12:13.
+ Thậm chỉ cả ma quỉ nữa – Mác 5:7.
+ Đấy là những gì một số người trong thời buổi ấy đang nói về Chúa Jêsus. Họ nói gì về Ngài trong thời buổi của chúng ta? Giống như vào thời buổi Chúa Jêsus còn bước đi trên đất nầy, có một số đông dư luận nói về Ngài đã và đang là ai.
+ Người Hồi giáo nói rằng Chúa Jêsus là một tiên tri, nhưng Ngài không bị đóng đinh trên thập tự giá. Ngài sẽ tái lâm, song Ngài không phải là Đức Chúa Trời.
+ Tín đồ Ấn giáo cho rằng Chúa Jêsus chỉ là một trong hàng triệu vị thần.
+ Người Do thái tin rằng Chúa Jêsus là một đại tiên tri và là giáo sư, nhưng Ngài không phải là Đức Chúa Trời.
+ Người Mormon tin rằng Chúa Jêsus là con đầu sanh cho Đức Chúa Trời ở trên trời, khi Đức Chúa Trời, trong một thân thể vật lý, đã quan hệ tình dục với Mary, là con gái của riêng Ngài. Ngài là người anh thuộc linh của Lucifer.
+ Chứng Nhân Giêhôva tin rằng Chúa Jêsus từng là Thiên sứ Micaên trước khi Ngài đến với đất. Theo quan điểm của họ Chúa Jêsus không phải là Đức Chúa Trời ở trong loài xác thịt.
+ Người vô thần chối không tin Chúa Jêsus đã từng tồn tại.
+ Người theo thuyết bất khả tri thì chẳng biết phải tin gì về Chúa Jêsus.
+ Xã hội tin rằng Chúa Jêsus là một giáo sư lớn; rằng Ngài có một số ý tưởng tốt đẹp về việc yêu thương đồng loại mình và sống nhơn đức với người khác, nhưng họ không tin rằng Ngài là Cứu Chúa, hay Ngài là Đức Chúa Trời ở trong loài xác thịt. Hầu hết người ta đều công nhận sự tồn tại của Ngài, nhưng họ từ chối không chịu sấp mình xuống trước uy quyền của Ngài hay dâng cho Ngài sự thờ phượng mà Ngài đáng được.
+ Chúng ta đã nghe các học thuyết và tư tưởng của loài người về Chúa Jêsus. Trước khi chúng ta để tư tưởng nầy lại sau lưng, chúng ta cần phải nghe thêm một ý nữa. Hãy lắng nghe Đức Chúa Trời ở trên trời nói gì về người có tên gọi là Jêsus.
+ Khi Chúa Jêsus chịu Giăng làm phép báptêm ở sông Giôđanh, Đức Chúa Cha đã phán: “Nầy là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đường”, Mathiơ 3:17.
+ Khi Chúa Jêsus hóa hình, Đức Chúa Cha đã phán: “Nầy là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đường; hãy nghe lời Con đó!” Mathiơ 17:5.
Nếu Đức Chúa Cha phán rằng Chúa Jêsus là Con của Ngài, đối với tôi điều đó là đủ rồi!
II. CHÚA JÊSUS ĐƯA RA CÂU HỎI RIÊNG (các câu 29-30)
+ Sau khi nghe các môn đồ cho Ngài biết những điều người ta nói, Chúa Jêsus hỏi họ về ý kiến của họ. Ngài đã nghe dư luận chung, giờ đây Ngài muốn nghe ý kiến của riêng họ.
Đây là thời điểm của lẽ thật! Mọi sự Chúa Jêsus đã dạy dỗ họ và tỏ ra cho họ thấy đã dẫn tới thời điểm nầy thật đúng lúc. Mỗi phép lạ đều dẫn tới giờ phút nầy. Từng lời lẽ thật mà Chúa Jêsus đã phán đã dẫn người của Ngài đến với ngã tư thuộc linh quan trọng nầy. Đáp ứng của họ với thắc mắc nầy sẽ làm cho Chúa Jêsus nhìn biết chức vụ của Ngài có hiệu quả thể nào đối với số người nầy.
Chúa Jêsus chỉ hỏi: “Nhưng các ngươi thì nói ta là ai?” Đây là một câu hỏi tuy đơn sơ, nhưng nó đầy dẫy với nhiều hàm ý đời đời. Một câu trả lời chính xác đối với câu hỏi đó đưa một người lên thiên đàng; một câu trả lời không chính xác đối với câu hỏi đó đưa một người xuống địa ngục.
Phierơ, theo thường lệ, đã nói thay cho cả nhóm. Phierơ nói: “Thầy là Đấng Christ!” Ông đã nhận thức đúng! Trong câu chuyện của Mathiơ nói tới các biến cố nầy, Mathiơ trưng dẫn Phierơ đang đáp: “Chúa là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” Mathiơ 16:16.
Ở đó, tại thành Sêsarê Philíp, ngược lại với cái phông tà giáo và tôn giáo giả, Phierơ đã nhìn thấy một người thợ mộc khiêm nhường, vô gia cư xuất thân từ thành Naxarét có tầm quan trọng của chính mình Đức Chúa Trời. Phierơ đã nhìn vào Chúa Jêsus rồi trông thấy Đấng Mêsi, là chức năng mà chữ “Christ” có ý nói tới. Đấy là một tước hiệu chớ không phải một danh xưng. Cụ thể chữ ấy có nghĩa là “Đấng chịu xức dầu”. Phierơ cũng nhìn thấy Chúa Jêsus là “Con của Đức Chúa Trời”. Đúng là một phát biểu của đức tin! Còn đáng ngạc nhiên hơn nữa, là ở thời điểm nầy, chỉ có Đức Chúa Trời và ma quỉ đã công nhận lai lịch của Chúa Jêsus.
Tất nhiên, Phierơ đã không đạt tới chỗ hiểu biết ấy bằng ý riêng của ông. Mathiơ 16:17 chép: “Bấy giờ, Đức Chúa Jêsus phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi có phước đó; vì chẳng phải thịt và huyết tỏ cho ngươi biết điều nầy đâu, bèn là Cha ta ở trên trời vậy”. Lai lịch của Chúa đã được tỏ ra cho Phierơ bởi chính mình Đức Chúa Trời. Điều nầy là thực trong từng sự trở lại đạo chân chính, Giăng 6:44. Không một ai được cứu bởi dư luận có tính thuyết phục của con người. Người ta được cứu khi đôi mắt thuộc linh của họ được Chúa mở ra. Ngài ban cho họ đức tin để tin rồi được cứu, Êphêsô 2:8-9.
Sự công bố của Phierơ làm cho chúng ta nhìn biết rằng Phierơ là một người đã được cứu. Ông biết rõ Chúa Jêsus là ai và ông đã công khai xưng nhận Ngài. Phierơ đã được cứu, nhưng không phải hết thảy các môn đồ được cứu đâu.
Trong nhóm ấy vào thời đó có một người mang tên Giuđa Íchcariốt. Có lẽ ông ta đã tin những gì Phierơ đã nói trong đầu mình, nhưng ông ta không hề hành động chiếu theo niềm tin ấy bằng đức tin. Giuđa đã hư mất khi qua đời, và là một con “quỉ”, theo sự làm chứng của Chúa Jêsus, Giăng 6:70.
+ Điều nầy góp phần nhắc cho chúng ta nhớ rằng ý kiến của bạn về Chúa Jêsus là ai, là một việc rất tư riêng. Không một ai có thể nói thay cho bạn được. Không một ai có thể tin thay cho bạn được. Đến cuối cùng, ai đó nói Chúa Jêsus là ai thì không thành vấn đề; vấn đề là bạn tin Ngài là ai đấy thôi.
Câu trả lời của bạn đối với câu hỏi của Chúa tuyệt đối là quan trọng cho sự bạn được cứu. Cách bạn đáp trả câu hỏi ấy sẽ quyết định bạn sẽ qua cõi đời đời ở đâu. Chúa Jêsus vẫn đang hỏi: “Nhưng các ngươi thì nói ta là ai?” Đâu là câu trả lời của bạn?
Có thể bạn giống như kẻ vô thần kia và bạn không tin nơi Chúa Jêsus hay Đức Chúa Trời. Nầy bạn ơi, bạn đang phạm tội nghịch lại với sự sáng đó! Bạn đang cố ý đóng kín mắt mình lại trước sự thực đang có ở chung quanh bạn, Thi thiên 19:1-4.
Có thể bạn giống như kẻ theo thuyết bất khả tri; bạn chỉ không tin chắc ai đó hay vật gì đó. Nầy bạn ơi, bạn cũng đang phạm tội nghịch lại với sự sáng. Hãy nhìn vào những đời sống được thay đổi ở chung quanh bạn và hãy biết cho rằng người ta không có quyền tạo ra một sự thay đổi triệt để như thế đâu; đây là việc của Đức Chúa Trời, II Côrinhtô 5:17.
Có thể bạn đang nắm giữ một số niềm tin giả dối của hệ thống thờ lạy hình tượng và các tôn giáo khác về Chúa Jêsus. Nầy bạn ơi, đây là sự thực: “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” Giăng 3:16. “Vậy Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” Giăng 14:6. “Nên ta đã bảo rằng các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình; vì nếu các ngươi chẳng tin ta là Đấng đó, thì chắc sẽ chết trong tội lỗi các ngươi” Giăng 8:24.
Có thể bạn nghĩ Chúa Jêsus đúng là một giáo sư lớn hay cấp lãnh đạo lỗi lạc của loài người. Bạn tin Ngài đã từng hiện hữu, nhưng Ngài không phải là Cứu Chúa duy nhứt của loài người. Hãy lắng nghe điều C.S. Lewis nói về hạng người tin giống như bạn đây: “Người nào là một người đã nói ra một loạt những sự việc Chúa Jêsus đã nói sẽ chẳng phải là một giáo sư đạo đức lỗi lạc đâu. Người ấy một là mất trí – ở cùng cấp độ với kẻ nói mình là quả trứng kho – hay người sẽ là ma quỉ của địa ngục. Bạn phải đưa ra sự lựa chọn của mình. Một, đây đã và đang là Con của Đức Chúa Trời, hay một người điên khùng hoặc thứ gì đó tệ hại hơn. Bạn có thể buộc Ngài phái nín đi vì là kẻ dại hay bạn có thể sấp mình dưới chơn Ngài và gọi Ngài là Chúa và Đức Chúa Trời. Nhưng chúng ta không đến với bất kỳ một sự kiện vô lý nào về việc Ngài là một giáo sư lỗi lạc con người”.
+ Phierơ đã tin Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, là Chúa và Cứu Chúa, và ông đã được cứu. Hết thảy các môn đồ đều tin Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, là Chúa và Cứu Chúa, và hết thảy họ đều đã được cứu. Hàng triệu người đã tin y như thế về Ngài hơn 2.000 năm qua và hết thảy họ đều được cứu.
Vấn đề hôm nay là, bạn tin gì về Chúa Jêsus? Bạn sẽ đưa ra một sự xét nét về Ngài hôm nay. Một là bạn tiếp nhận Ngài hay chối bỏ Ngài, nhưng bạn sẽ đưa ra một sự xét nét về Đức Chúa Jêsus Christ hôm nay.
Nếu Chúa Jêsus nhìn thẳng vào mắt bạn hôm nay rồi nói: “Còn ngươi nói ta là ai”; đâu sẽ là câu trả lời của bạn chứ? Có thể bạn nói: “Lạy Chúa Jêsus, con tin Ngài là Con của Đức Chúa Trời. Con tin Ngài là Cứu Chúa của thế gian. Con tin Ngài là Cứu Chúa của con”. Hay có thể bạn sẽ nói: “Bất chấp mọi chứng cớ, tôi từ chối Ngài, Jêsus ơi. Bất chấp Kinh Thánh nói gì; bất chấp Đức Chúa Trời nói gì; bất chấp hàng triệu tín đồ nói gì; tôi sẽ không nhận Ngài vào lòng và vào đời sống của tôi”.
Cách bạn trả lời cho câu hỏi của Chúa sẽ quyết định bạn sẽ qua cõi đời đời ở đâu. Cõi ấy ở đâu chứ? Bạn sẽ lên thiên đàng? Hay bạn sẽ sa địa ngục?
+ Đâu là câu trả lời sau cùng của bạn? Chúa Jêsus là ai đối với bạn? Hãy lắng nghe Kinh Thánh nói Ngài là ai.
+ Ađam, trạng sư, Đấng chịu xức dầu, sứ đồ, Tác giả, Đấng Amen, Anpha, Đấng Thượng Cổ.
+ Ngài là Đầu, Đấng được sanh ra, Đấng yêu dấu, Nhánh, Bánh, Chàng rễ, Sao Mai sáng láng, Giám mục của linh hồn, Sự vinh hiển sáng chói của Đức Chúa Cha.
+ Quan tướng cứu rỗi của chúng ta, sự yên ủi, Hòn đá góc, Đấng Mưu Luận, Giao ước, kẻ được chọn của Đức Chúa Trời, Đấng Christ.
+ Đấng Giải cứu, dòng suối, sao mai, cửa, ao ước của muôn dân.
+ Người được chọn, Ngọn Cờ, Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta, Cha đời đời.
+ Đấng Thành Toàn đức tin chúng ta, Thiết hữu, Người tiền khu, Bông trái đầu mùa, Chứng nhân thành tín, Suối sự sống lưu xuất từ bóng chết.
+ Đức Chúa Trời, sự ban cho của Đức Chúa Trời, Tổng đốc, Hướng dẫn viên, Chúa vinh hiển.
+ Đấng Cứu giúp, Đấng Hy vọng, Chồng, Sừng cứu rỗi, Đấng nghe, Đầu Hội Thánh, Kế tự muôn vật, Thầy tế lễ thượng phẩm, kinh khiếp của địa ngục, sự kỳ diệu của thiên đàng – Đấng Thánh.
+ Ta là, Cơ nghiệp, Hình ảnh Thân Vị của Đức Chúa Trời, Bất tử và không thấy được bằng mắt thường.
+ Giuđa, Đấng Công Bình, Quan Án, Chúa Jêsus.
+ Vua của Israel, Vua các vua, Vua vinh hiển, Vua đời đời.
+ Sự sống, Sự sáng, tình yêu, Hoa huệ, Sự tử, Chiên Con, Đấng ban luật pháp, Hòn đá sống, Chúa vinh hiển.
+ Sứ giả, Đấng Trung Bảo, Thầy, Đấng Mêsi, Đức Chúa Trời toàn năng, Chính Thống của lòng thương xót.
+ Người Naxarét.
+ Dòng dõi của David, Ômêga, Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời.
+ Thầy tế lễ, Lễ vượt qua, Vua cầm quyền, Tiên tri, Yên ủi, Vua sự sống, Chúa bình an, Bác sĩ.
+ Đấng Công Bình, Thầy, Giá chuộc, Yên nghỉ, Rễ của Giesê, rễ của David, Thợ luyện, Nơi nương náu, sự sống lại, Hoa tường vi của Sarôn, Quan Án, Vầng đá muôn đời.
+ Hòn đá, Đấng Chăn, Con Đức Chúa Trời, Con Người, Cái thuẫn, Tôi tớ, Dòng dõi của người nữ, Sự an ninh, Đấng chịu khổ, Cứu Chúa, Của lễ vô tội, Hôm qua ngày nay cho đến đời đời không thay đổi.
+ Giáo sư, lẽ thật, đền tạm, Người để lại di chúc, Kho báu, cây sự sống.
+ Chứng kiến, Ngôi Lời, Đường đi, Sự khôn ngaon của Đức Chúa Trời, Đấng Lạ Lùng.
+ Bạn có nhìn biết Ngài không?
Phần kết luận: Ở câu 30, Chúa Jêsus bảo các môn đồ đừng nói cùng ai hết. Sở dĩ như Ngài làm như vậy vì đấy chưa phải lúc. Nếu họ đã đi khắp xứ rao giảng rằng Chúa Jêsus là Đấng Mêsi; sự chống đối sẽ tăng lên đến nỗi Chúa Jêsus khó mà hoàn tất được sứ mệnh của Ngài.
Ngày nay, sứ mệnh của Ngài đã được hoàn tất và Ngài truyền cho chúng ta phải nói cho cả thế gian biết về Ngài. Đấy là điều tôi đã cố gắng làm hôm nay.
Một trò chơi có người làm chủ đưa ra cho từng người tham dự chính câu hỏi nầy trước khi tỏ ra cho họ câu trả lời cho câu hỏi của họ. Họ luôn luôn hỏi: “Có phải đấy là câu trả lời sau cùng của bạn?” Ý tưởng là vẫn còn có thời gian để đổi ý của mình (dù là nam hay nữ).
Trước khi bạn dành thời gian để suy nghĩ về câu hỏi ấy, hãy trả lời câu hỏi nầy: “Đối với bạn thì Chúa Jêsus là ai nào?” Đâu là câu trả lời của bạn? Có phải Ngài là Cứu Chúa của bạn không? Có phải Ngài là Chúa của bạn không? Có phải đấy là câu trả lời sau cùng của bạn?
Có phải Ngài là vị giáo sư lớn và là cấp lãnh đạo của loài người không? Có phải Ngài là một gương tốt không? Có phải Ngài là một huyền thoại? Có phải đấy là câu trả lời sau cùng của bạn?
Nếu bạn có thể thành thật nói rằng Chúa Jêsus là Cứu Chúa và là Chúa của đời sống bạn, thế thì bạn nên ngọi khen Chúa hôm nay. Nếu bạn có bất kỳ câu trả lời nào khác, bạn cần phải biết rằng vẫn còn có thời gian để thay đổi câu trả lời ấy. Nếu bạn chưa hề tin cậy Chúa Jêsus là Chúa và Cứu Chúa, bạn cần phải làm điều đó ngay hôm nay. Nếu Ngài đang kêu gọi bạn đến với Ngài, bây giờ là thì thuận tiện để làm việc ấy. Nếu Ngài đang phán với bạn, làm ơn ấp ủ sự kêu gọi của Ngài và hãy đến với Ngài. Hãy đến ngay bây giờ đi!

Mác 8:22-26: "CÓ THẤY CHI KHÔNG?"



Mác 8:22-26
CÓ THẤY CHI KHÔNG?
Phần giới thiệu
: Trong quyển “Người Đầy Tớ Cai Trị”, Ray Steadman chia sẻ minh họa sau đây: nghệ sĩ dương cầm nhạc Jazz George Shearing bị mù từ thuở sinh ra. Ông sáng tác hơn 300 tác phẩm, kể cả bản nhạc jazz “Lullaby of Birdland”, Shearing đã lưu diễn liên tục suốt cả sự nghiệp dài lâu của ông. Người ta thường tìm gặp ông trong các khu phố rộn rịp, dò dẫm lối đi với cặp kính đen và cây gậy màu trắng. Trong một dịp kia, ông có mặt ở một ngã tư đông xe ở giờ cao điểm, đang chờ ai đó giúp băng qua đường. Sau cùng, có người đến gõ nhẹ vào vai ông. Cái điều Shearing nghe thấy kế đó không phải là một lời hiến sự giúp đỡ mà là một thỉnh cầu của người lạ ấy nói với Shearing: “Thưa ông, ông có phiền không khi giúp một người mù qua đường?”
Shearing sắp sửa nói cho người kia biết rằng ông cũng bị mù. Khi ấy ông nghĩ: Sao không để như vậy kìa? Vì vậy, Shearing nói: “Được thôi, bạn ơi. Nè, vịn lấy tay tôi”. Thế rồi cả hai người cùng nhau băng qua đường, người mù dẫn kẻ mù. Shearing nghe nhiều tiếng bực bội khi họ băng qua đường – tiếng vỏ xe rít lên, tiếng kèn in ỏi, mấy cái giọng giận dữ của tài xế taxi – nhưng họ đã qua đến bên kia đường an toàn. Sau đó Shearing nhớ lại sự việc và nói: “Tôi sẽ không làm lại việc ấy nữa đâu, song tôi rât vui sướng vì đã làm việc ấy một lần. Đấy là cảm xúc lớn lao nhất trong cuộc đời của tôi!”
Phân đoạn Kinh Thánh gốc ngày hôm nay giới thiệu cho chúng ta một người mù khác nữa. Ông ta sắp sửa kinh nghiệm một cảm xúc sâu xa hơn việc băng qua một giao lộ rộn rịp với hai con mắt mù lòa. Ông ta sắp sửa kinh nghiệm một trong những phép lạ diệu kỳ nhứt trong Tân Ước.
Chúa Jêsus và người của Ngài trở lại thành Bếtsaiđa, câu 22. Lần vừa qua, họ đã đến đây, Chúa Jêsus đã chữa lành cho nhiều kẻ đau ốm, Mác 6:53-56. Giờ đây Ngài đã trở lại và một nhóm người đem gã mù đến gặp Chúa Jêsus, nài xin Ngài làm một phép lạ khác.
Lời thỉnh cầu của họ trình cho Chúa Jêsus là “rờ” đến người bạn của họ. Số người nầy đều là dân Ngoại và họ đã đạt đến mức tin tưởng quyền phép của Đấng Christ chữa lành qua cái rờ của Ngài. Họ không hiểu rằng Ngài có thể chữa lành với một lời nói, hay với một suy nghĩ, nếu Ngài muốn thế.
Khi chúng ta quan sát Chúa đem ánh sáng lại cho người mù nầy, có nhiều việc diễn ra ở đây hơn là làm thỏa mãn con mắt. Giống như tất cả những phép lạ khác của Đấng Christ, phép lạ nầy dường như là vì cớ các môn đồ cũng nhiều như cho gã mù nầy. Bạn thấy đấy, tất cả các phép lạ của Chúa thực sự là “những ví dụ thành ra hiện thực”. Chúa Jêsus đang ra sức dạy cho người của Ngài biết rằng Ngài là Đấng Mêsi; rằng Ngài là Đức Chúa Trời ở trong loài xác thịt. Họ đã không tiếp thu được sứ điệp! Mặc dù nhìn thấy Ngài làm ra những việc lạ lùng và việc khó nhiều lần, họ cũng chưa tiếp thu được chi hết.
Phép lạ nầy tỏ ra phương thức Đức Chúa Trời mở mắt cho người mù thuộc linh. Phép lạ nầy dạy dỗ phương thức Đức Chúa Trời có thể bắt lấy ai đó không thể hiểu được lẽ thật thuộc linh và cách thức Ngài hành động thật kiên nhẩn với họ, từng bước một, để đưa họ đến chỗ hiểu biết thật đầy trọn.
Khi phương pháp nầy mở ra, Chúa Jêsus, ở một thời điểm, Ngài hỏi người nầy nhìn thấy điều chi, câu 23. Khi tôi giảng dạy mấy câu nầy, tôi muốn đưa ra chính câu hỏi đó cho bạn hôm nay: “Có thấy chi không?” Có phải sự sáng thuộc linh của bạn chói chang như nó đáng phải có không? Có phải bạn có Chúa trong cái nhìn sắc sảo, rõ ràng trong lòng và trong đời sống bạn hôm nay không? Có phải bạn biết rõ Ngài là ai và hiểu rõ những điều Ngài đang làm trong đời sống của bạn không? “Có thấy chi không?” Chúng ta hãy xem xét những bước được tỏ ra trong sự chữa lành của Chúa chúng ta về tình trạng mù lòa của người nầy. Khi chúng ta xem xét, tôi tin có một lời hy vọng, giúp đỡ và phước hạnh cho tấm lòng chúng ta hôm nay. Tôi muốn giảng dạy về tư tưởng: “Có thấy chi không?”
I. SỰ SỬA SOẠN CHO VIỆC CHỮA LÀNH CỦA NGÀI (câu 23a)
+ Việc đầu tiên Chúa Jêsus làm khi Ngài nghe lời thỉnh cầu của mấy người dẫn gã mù nầy đến. Chúa Jêsus rờ đến người như được yêu cầu, song chẳng có gì xảy ra hết! Hay chỉ là rờ thôi?
Không một điều gì diễn ra thấy được bằng mắt thường cả. Không một điều gì diễn ra sâu xa như đám đông mong đợi; nhưng có một việc quan trọng đang diễn ra ở đây.
+ Chúa Jêsus nắm tay người nầy rồi bắt đầu dẫn người ra ngoài làng. Giống như Ngài đã làm với kẻ câm điếc ở Mác 7:31-37, Chúa Jêsus dẫn người nầy đến một nơi cách xa đám đông để làm công việc chữa lành của Ngài.
Giờ đây, hãy in điều nầy trong lý trí của bạn nhé! Chúa Jêsus bước đến gần người nầy cầm tay người rồi bắt đầu dẫn người đi. Họ bắt đầu chuyến hành trình ở giữa làng, câu 23. Tôi có thể tưởng tượng Chúa Jêsus đang dẫn ông ta vòng quanh những trở ngại vốn có trên đường lối của ông ta. Tôi có thể nghe thấy Chúa Jêsus khi Ngài kiên nhẩn và tử tế dắt người mù đáng thương nầy đi từng bước một, suốt thời gian nắm lấy tay ông ta. Bạn có thấy điều nầy trong con mắt của lý trí bạn không?
+ Hãy suy nghĩ về việc nầy xem, chúng ta là một dân có thói quen bắt tay nhau. Không phải với những cách bất thường, mà với những cách thức chứng tỏ một sự quen biết giữa chúng ta. Thí dụ, khi tôi có mặt ở đây hôm nay, tôi đã bắt tay hàng tá người. Đây là một sự thăm hỏi đơn giản. Đây là một cử chỉ thông thường. Một cái bắt tay giúp chúng ta làm ra một sự thăm hỏi vui vẻ chớ không phải là một sự đe dọa, gây hấn hay khó chịu. Một cái bắt tay thật chặt nói: “Xin chào, thật vui khi gặp bạn”, hay “Xin chào, thật là tốt khi quen biết với bạn” và chẳng có gì hơn nữa. Một cái bắt tay là một việc mà nhiều người trong chúng ta kinh nghiệm luôn trên cơ sở hàng ngày. Đây đúng là sự chào hỏi bề ngoài với người quen biết của chúng ta.
Nhưng, việc nắm tay ai đó trong một lúc lâu và là một kinh nghiệm rất mật thiết. Hãy nhớ bạn rung động thể nào khi nắm tay bạn gái hay bạn trai mình lúc hẹn hò? Hãy suy nghĩ việc nắm tay người bạn đời đi hết chỗ nầy đến chỗ khác, việc ấy đặc biệt là dường nào, có phải không. Có một việc rất mật thiết về cử chỉ ấy, nó truyền đạt còn sâu xa hơn lời chào đơn sơ: “Chào, gặp bạn vui lắm”. Nắm lấy tay ai đó nói: “Tôi quan tâm!”
Chỉ trong tuần nầy, tôi có mặt tại bịnh viện với Anh Don trong khi Chị Ruth đang phẩu thuật. Trong khi chúng tôi chờ ở phòng đợi, một bà cụ đến gần tôi:
Bà nói: “Có phải ông là nhà truyền đạo không?” Tôi đáp: “Thưa cụ, phải ạ, tôi có thể giúp gì cho cụ không?”
Cụ bắt đầu bật khóc rồi nói cho tôi biết người thân của cụ đang ở trong tình trạng xấu. Khi cụ nói, tay cụ nắm chặt tay tôi, cứ nắm chặt như thế, bóp chặt nó trong bàn tay của cụ.
Cụ yêu cầu tôi cầu nguyện cho người thân của cụ, và tôi đáp: “Chúng ta cầu thay cho họ ngay ở đây”. Và đấy là những gì chúng tôi đã làm.
Suốt thời gian ấy, cụ nắm lấy bàn tay của tôi. Tôi không rút tay lại vì cụ cần sự giao kết bề ngoài ấy. Chỉ trong một phút thôi, bà cụ đang thống khổ nầy cần cảm thấy như có ai đó biết quan tâm. Đấy là những gì chúng ta nhìn thấy trong mấy câu nầy.
Chúa Jêsus nắm lấy tay người nầy rồi dẫn người đến chỗ mà phép lạ của Ngài sẽ diễn ra! Khi sự thực ấy thấm sâu vào, nó bèn trở thành một phước hạnh thực sự!
+ Bạn thấy đấy, có một lẽ thật thuộc linh rất quan trọng nằm sâu trong hình ảnh nầy và tôi muốn chia sẻ nó với bạn trước khi chúng ta đi sâu vào phân đoạn Kinh Thánh gốc hôm nay.
Tôi thấy ở đây một hình ảnh rất rõ ràng về phương thức Chúa hướng dẫn hạng tội nhân mù lòa, hư mất rồi đưa họ đến chỗ được cứu rỗi. Chúng ta không nhận ra cái chạm của Ngài cho tới khi đôi mắt mù lòa của chúng ta được mở ra, song suốt cả cuộc đời của chúng ta, Chúa Jêsus đã hành động và dẫn dắt chúng ta đến chỗ tin để được cứu. Từng biến cố, mỗi hoàn cảnh, từng thảm họa và mỗi ơn phước Chúa đang nắm lấy tay bạn và tay tôi trong cái nắm chặt của Ngài, khi Ngài đưa chúng ta đến với chính mình Ngài. Bạn có thể tin điều bạn muốn tin, nhưng bạn không thể đến với Đức Chúa Trời bằng sức riêng của mình được! Trong thể trạng tự nhiên của bạn, bạn đã chết mất, Êphêsô 2:1. Ngài đến với bạn, Giăng 6:44. Ngài giải cứu tội nhân ra khỏi con đường tội lỗi đầy hiểm nguy, Luca 15:3-5. Ngài dẫn chúng ta đến với chính mình Ngài. Nếu bạn đã được cứu, giờ đây bạn có thể ngoái nhìn lại và ghi nhớ không? Bạn có thể thấy rõ con đường dịu dàng Ngài đã đưa bạn đi cùng cho tới khi đôi mắt bạn được mở ra và bạn nhìn thấy bản thân mình, bạn đã sống như thế nào và Ngài là nguồn hy vọng duy nhứt của bạn? Bạn có nhớ thể nào Ngài dẫn dắt bạn và hành động trong mọi sự cố của cuộc đời để đem bạn đến chỗ tin và ăn năn không? Đúng là một phước hạnh đó!
II. PHƯƠNG THỨC CHỮA LÀNH CỦA NGÀI (các câu 23b-25)
+ Một trong những việc khiến cho phép lạ nầy ra đặc biệt, đây là lần duy nhứt trong sách Tin Lành ghi lại chỗ Chúa Jêsus chữa lành một người với nhiều chặng. Thường thì Chúa Jêsus một là rờ đến họ hay phán với họ thì họ được chữa lành. Ở đây, Chúa Jêsus sử dụng một quá trình gồm có hai bước để mở đôi mắt mù lòa của người nầy.
Điều nầy chỉ nhắc cho chúng ta nhớ rằng bạn không thể nhốt Đức Chúa Trời trong một cái hộp. Đức Chúa Trời hành động với những cá nhân và mỗi một người là quan trọng đối với Ngài. Chúa Jêsus đã làm cho ba người sống lại từ kẻ chết qua chuổi chức vụ trên đất của Ngài. Mỗi một người đều khác nhau. Ngài rờ đến con gái của Giairu. Ngài rờ đến cái cáng trên đó người ta khiên thi thể con trai của bà góa ở Nain. Ngài phán với Laxarơ.
Các phép lạ chữa lành của Ngài cũng khác nhau. Ngài chữa lành một người phung bằng cách rờ đến người. Ngài chữa lành cho một tốp 10 người phung bằng cách phán cùng họ. Có lúc Chúa Jêsus đến tận chỗ người bịnh sống, ở những dịp khác, họ sẽ đem người bịnh đến với Ngài. Có khi Chúa Jêsus đến và rờ người bịnh, ở những dịp khác, Chúa Jêsus chữa lành từ một khoảng xa xa. Bạn không thể đẩy Đức Chúa Trời vào một cái hộp rồi nói: “Đấy là cách thức mỗi lần Ngài đều làm như thế”.
Có người có những nan đề ngay ở đây. Họ nghe lời làm chứng của ai đó và, chúng ta hãy nói tới người họ nghe nói đã được cứu ra khỏi tội lỗi ghê gớm kia. Tội nhân đã được chuộc đó đi sâu vào chi tiết nói tới thể nào Đức Chúa Trời đã hành động trong đời sống họ qua những biến cố phi thường để đưa họ đến với Chúa Jêsus để được cứu. Có thể người nghe họ làm chứng được cứu trong trường Kinh Thánh hè khi họ còn là một đứa trẻ nhỏ. Có khi người nầy nghĩ: “Được rồi, tôi không có một kinh nghiệm giống như người kia, vì thế tôi chưa được cứu”. Không phải vậy đâu!
Quí bạn ơi, đấy chẳng phải là những kinh nghiệm giải cứu linh hồn đâu, mà đó là “ân điển bởi đức tin”. Nếu bạn có một trong những sự trở lại đạo lạ lùng, rúng động đất, đáng kinh, hãy ngợi khen Chúa! Nếu bạn chưa có, hãy ngợi khen Chúa! Bạn chỉ nên ổn định trong lòng mình rằng đức tin của bạn đặt nơi Đức Chúa Jêsus Christ và chỉ một mình Ngài mà thôi. Đây chẳng phải là kinh nghiệm đâu, mà là đức tin cứu rỗi chân chính.
Chúa Jêsus thực thi công việc của Ngài thích ứng với từng cá nhân! Ngài hành động thể nào trong đời sống của tôi không phải là cách Ngài sẽ hành động trong đời sống của bạn. Chúng ta mỗi người đều nhận được một chức vụ riêng tư, cá nhân từ bàn tay của Chúa. Bạn rất đặc biệt đối với Ngài! Hãy ngợi khen danh của Ngài! Chúng ta hãy quan sát cách thức Ngài hành động trong đời sống của người mù nầy để đưa cái thấy trở lại với ông ta.
+ Việc đầu tiên Chúa Jêsus làm là thấm nước miếng trên mắt người. Tôi hình dung hai con mắt của người nầy đã bị bịnh, đóng kín mít. Chúa Jêsus chỉ xây qua người rồi thấm nước miếng trên mắt của người! Đối với chúng ta làm như thế là gớm lắm. Nếu có ai đó thấm nước miếng trên mắt của bạn, bạn sẽ sẵn sàng để đánh nhau ngay.
Trong thời buổi xa xưa, người ta suy nghĩ khác hơn chúng ta suy nghĩ hôm nay. Họ tin có quyền phép chữa lành trong nước miếng của con người. Chúng ta vẫn tin như thế ở một cấp độ nhất định nào đó hôm nay. Nếu bạn có một vết đứt nhỏ trên ngón tay, việc đầu tiên hầu hết người ta làm là gì? Đúng đấy; họ đưa ngón tay ấy thẳng vào mồm của mình. Tại sao chứ? Nước miếng có những chất làm cho êm dịu. Tất nhiên, nó đầy những vi khuẩn gây chết chóc, nhưng đấy là một câu chuyện khác.
Thế là Chúa Jêsus thấm nước miếng nơi mắt người và ngay tức khắc rờ đến người. Chúa Jêsus qua hành động của Ngài, phán với người mù: “Ta sắp sửa làm một việc cho đôi mắt của ngươi”. Tôi đã hình dung ai đó đang thấm nước miếng nơi mắt bạn sẽ là một việc kỳ cục lắm, nhưng việc thấm nước miếng đó được nối theo sau là cái chạm dịu dàng của Chúa. Người nầy chưa thể thấy được, nhưng người có thể cảm nhận được. Chúa đang hành động theo một phương thức mà chúng ta không hiểu được, song người mù thì hiểu được.
Khi ấy, Chúa Jêsus hỏi ông ta có thấy chi không!?! Khi người nầy mở mắt ra rồi nhìn quanh, ông ta nói: “Tôi thấy người ta, và nhìn họ đi giống như cây”.
Điều nầy nói cho chúng ta biết đôi điều mà chúng ta khi để ý sẽ biết rõ. Thứ nhứt, nó cho chúng ta biết người nầy không bị mù luôn. Ông ta có thể nhận dạng người ta ở xung quanh mình. Thứ hai, nó dạy cho chúng ta biết rằng sự chữa lành cho ông ta không hoàn tất liền đâu. Ông ta có thể phân biệt ánh sáng và diện mạo, song ông ta không thể thấy rõ ràng được. Thứ ba, sự chữa lành từng phần nầy, như một số nhà giải kinh thích nói tới, không cho rằng quyền phép chữa lành của Chúa Jêsus bị hỏng rồi. Họ chỉ muốn nói rằng sự chống đối chức vụ Ngài là rất lớn, và quyền lực của ma quỉ rất mạnh, nên Chúa Jêsus hiện có chưa đủ thời gian để chữa lành cho người nầy. Thật là ngớ ngẩn! Chúa Jêsus đang sử dụng sự chữa lành của người nầy làm một ví dụ sống! Chúa Jêsus đã chữa lành cho con người với một tư tưởng, nhưng Ngài lại chọn thực thi sự chữa lành theo cách nầy để dạy dỗ các môn đồ Ngài, và chúng ta bằng một bài học mở rộng, có giá trị.
Khi ấy, Chúa Jêsus rờ đến người một lần nữa, và lần nầy, mọi sự trở nên trong sáng, rõ ràng. Sự chữa lành của người đã hoàn tất. Sự sáng mắt người đã được hồi phục.
+ Như thường lệ, có một ứng dụng thuộc linh trong các sự cố nầy. Chúng ta không bỏ qua những gì Chúa đang ra sức dạy dỗ chúng ta ở đây.
Người mù nầy là một minh họa sống động cho tình trạng thuộc linh của các môn đồ. Kể từ khi họ đồng đi với Chúa, theo một ý nghĩa, Ngài đã “thấm nước miếng trên mắt họ”. Ngài đã sử dụng một sự cố gây sốc, lạ lùng sau nhiều điều khác để dạy cho họ biết rằng Ngài là Đấng Mêsi, là Con của Đức Chúa Trời.
Họ đã nhìn thấy Ngài chữa lành kẻ đau, đuổi tà ma, làm cho kẻ chết sống lại, đi bộ trên mặt biển, hóa bánh và cá ra nhiều, cùng với nhiều minh chứng đầy quyền phép khác về lai lịch và thần tính của Ngài. Nhưng, mấy người nầy chưa hề tiếp thu được điều ấy!
Ngài đã “thấm nước miếng trên mắt họ, đặt tay trên họ”, nhưng họ không hề hiểu trọn được Chúa Jêsus là ai cho tới chừng sau khi Ngài chịu chết và sống lại từ kẻ chết. Chúa Jêsus đã dẫn các môn đồ Ngài đi từ chỗ mù lòa thuộc linh hoàn toàn đến chỗ mà họ có thể nhìn thấy Ngài cách rõ ràng. Trong phân đoạn Kinh Thánh nầy, họ thấy giống với người ở trong câu 24 thấy. Họ đã sống giống như người ở câu 22 khi Ngài kêu gọi họ phải theo Ngài. Ngài muốn dẫn dắt họ và làm cho họ lớn lên cho tới chừng họ giống như người ở câu 26.
Đấy là mục tiêu của Chúa chúng ta dành cho từng con cái của Ngài! Khi Chúa lần đầu tiên bắt đầu hành động với chúng ta, chúng ta hoàn toàn bị mù lòa trong tình trạng tội lỗi của chúng ta. Chúa Jêsus đến cùng và Ngài “thấm nước miếng trên mắt chúng ta”. Ngài tạo ra sự thuyết phục và hoàn toàn lay động thế giới của chúng ta, Giăng 16:7-11. Ngài sử dụng sự thuyết phục nầy để mở con mắt thuộc linh của chúng ta ra và chỉ cho chúng ta thấy Chúa Jêsus, Giăng 6:44. Khi chúng ta đến với Chúa Jêsus và được cứu, chúng ta sống y như người trong phép lạ nầy. Có khi chúng ta thấy, nhưng chúng ta không nhìn thấy họ cách rõ ràng. Giống như Phaolô đã nói ở I Côrinhtô 13:12: “...chúng ta xem như trong một cái gương, cách mập mờ…”.
Khi chúng ta để thì giờ với Ngài nơi Lời của Ngài và nơi sự cầu nguyện, Ngài phát triển cái thấy thuộc linh của chúng ta. Ngài khiến chúng ta phải “…tấn tới trong ân điển và trong sự thông biết Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ…” (II Phierơ 3:18). Mục tiêu của Ngài là bắt lấy chúng ta giống như Ngài tìm thấy chúng ta và khiến chúng ta ra giống Chúa Jêsus ngày càng hơn, Rôma 8:28-29; Êphêsô 4:13-15.
Chúng ta vẫn sống y như các môn đồ, có phải không? Chúa đã minh chứng quyền phép và sự vinh hiển của Ngài cho chúng ta thấy bằng nhiều phương thức khác nhau hơn là chúng ta có thể kể ra, và có khi chúng ta vẫn chưa tiếp thu được điều đó. Chúng ta đã nhìn thấy Ngài làm những việc khó, không thể tin được và đáng kinh ngạc từng hồi từng lúc và chúng ta vẫn nghi ngờ. Ngài đã “thấm nước miếng trên mắt chúng ta” nhiều dịp hơn là chỉ có một cơ hội. Nguyện Chúa giúp chúng ta “chớ cứng lòng, song hãy tin” (Giăng 20:27).
+ Có phải bạn đang tấn tới trong những vụ việc của Đức Chúa Trời? Có phải Ngài đang dẫn dắt bạn, từng bước từng lúc một? Có phải bạn đang lớn lên trong Chúa Jêsus?
Khi lần đầu tiên bạn được cứu, bạn là con trẻ trong Chúa Jêsus. Đấy là lý do tại sao ơn cứu rỗi được gọi là “sự sanh lại” (Giăng 3:3, 7). Nhưng, chúng ta không nên giữ mãi tình trạng con trẻ. Chúng ta bị thách thức phải tấn tới trong những vụ việc của Chúa, I Phierơ 2:2. Ngài muốn chúng ta phải tấn tới về mặt thuộc linh! Không ai trong chúng ta đạt tới cấp thuộc linh đúng mức, nhưng chúng ta hết thảy phải lập nền trong Chúa Jêsus. Khi chúng ta chưa làm được như thế, còn có điều chi đó sai lầm đấy!
+ Có ai đó ở đây hôm nay chưa hề tin cậy Chúa Jêsus làm Chúa và Cứu Chúa của họ. Bạn đang chờ đợi cho tới chừng bạn có thể hình dung ra đạo Cơ đốc giáo là bao nả à! Quí bạn ơi, bạn không nên đợi đến với Chúa Jêsus cho tới chừng nào bạn có hết thảy câu trả lời. Có thể là bạn sẽ không bao giờ có hết thảy những câu trả lời đâu! Nếu Ngài đang xử lý với tấm lòng bạn; nếu bạn ý thức rõ Ngài đang nắm lấy tay bạn và đang dẫn dắt bạn đến với Ngài; bạn nên phục theo ý muốn của Ngài và hãy đến ngay hôm nay. Có thể là Chúa sẽ “thấm nước miếng trên mắt bạn” sau đó. Nếu Ngài quấy rối giấc ngủ của bạn, Ngài đang ra sức kêu gọi bạn đến với chính mình Ngài. Hãy đến với Ngài ngay hôm nay. Hãy để Ngài bắt lấy bạn nơi bạn đang sinh sống và dẫn dắt bạn đến nơi mà Ngài muốn bạn phải ở đó. Bạn không phải biết rõ mọi sự để được cứu; bạn chỉ phải nhìn biết Ngài!
III. THÔNG TIN THÊM VỀ SỰ CHỮA LÀNH CỦA NGÀI (câu 26)
+ Chúa Jêsus đã chữa lành cho người mù. Ngài cũng dạy các môn đồ Ngài một bài học mà có lẽ họ không thực sự nắm bắt được. Đây là một phép lạ đầy năng quyền với một sứ điệp đầy quyền năng. Không may thay, phép lạ nầy kết thúc với một âm điệu thật đáng buồn.
+ Chúa Jêsus bảo người được chữa lành kia đừng trở vào Bếtsaiđa, ông ta cũng đừng nói với ai về phép lạ nầy.
Bây giờ, đây không phải là lần đầu tiên Chúa Jêsus bảo một người đừng nói cho người khác biết về một phép lạ. Khi Ngài làm điều nầy, chính là để ngăn ngừa những đám dân đông nhóm lại, hay để ngăn ngừa dân chúng đừng ham muốn nhiều phép lạ. Lần nầy, tôi nghĩ những lý do của Chúa là khác nhau.
Bếtsaiđa ở gần chỗ mà Chúa Jêsus đã cho 5.000 người ăn, Luca 9:10-17. Họ đã được cung ứng cho bằng chứng Đức Chúa Jêsus Christ là Đấng Mêsi, nhưng họ từ chối không tin theo Ngài. Kết quả là, Chúa Jêsus đã công bố một lời rủa sả giáng trên thành Bếtsaiđa.
Mathiơ 11:21-22: “Khốn nạn cho mầy, thành Cô-ra-xin! Khốn nạn cho mầy thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm giữa bay, đem làm trong thành Ty-rơ và Si-đôn, thì hai thành đó thật đã mặc áo gai, đội tro, ăn năn từ lâu rồi. Vậy nên ta bảo bay, đến ngày phán xét, thành Ty-rơ và thành Si-đôn sẽ chịu đoán phạt nhẹ hơn bay”.
Thị trấn Bếtsaiđa bị Chúa từ chối vì cớ sự vô tín của họ. Họ đã từ chối sự sáng quan trọng mà họ đã được ban cho, và họ sẽ chẳng nhận lãnh sự sáng nào nữa cả. Đấy là lý do tại sao Chúa Jêsus dẫn người ra ngoài làng để chữa lành cho người. Đấy là lý do tại sao Chúa Jêsus bảo người nầy đừng trở vào làng. Thị trấn nằm ngoài giới hạn rồi, nhưng Chúa Jêsus vẫn bằng lòng xử lý với những cá nhân. Cộng đồng đã bị xét đoán, nhưng những cá nhân vẫn có thể được cứu.
+ Đây là bức tranh nói tới xứ sở của chúng ta. Là một tổng thể, tôi dám nói rằng Đức Chúa Trời đã chối bỏ nước Mỹ rồi. Là một quốc gia, chúng ta đã xây khỏi Ngài và Lời của Ngài. Chúng ta đã từ chối Ngài là Đức Chúa Trời của chúng ta và chúng ta đã xây lỗ tai điếc trước sự kêu gọi của đạo Tin Lành. Nước Mỹ đã bị Đức Chúa Trời từ bỏ, Rôma 1:18-28.
Tuy nhiên, Đức Chúa Trời vẫn cứu, vẫn chúc phước và sử dụng những cá nhân. Nếu bạn chịu nghe theo tiếng Ngài, bạn sẽ được cứu khỏi tội lỗi của bạn. Bạn có thể trở thành một con cái của Đức Chúa Trời. Bạn có thể không biết đến địa ngục và bạn có thể lên Thiên đàng. Đấy là lời hứa của Ngài, Mathiơ 11:28. Nếu bạn chịu đến với Ngài và cầu xin Ngài, Ngài sẽ cứu bạn, Rôma 10:9, 13. Ngài sẽ không xây khỏi bạn đâu, Giăng 6:37.
+ Ngài sẽ không kêu gọi cho đến đời đời đâu, Sáng thế ký 6:3. Thì thuận tiên đến khi Ngài kêu gọi bạn đến với Ngài. Thì thuận tiện đến là ngay bây giờ đây, II Côrinhtô 6:2. Nếu bạn từ chối, sẽ đến một ngày khi Ngài không còn kêu gọi nữa. Ngài sẽ từ bỏ bạn hiệp với sự chọn lựa của bạn và để cho bạn vào trong địa ngục. Đừng để cho điều đó xảy ra trong đời sống của bạn! Đừng để cho câu chuyện của bạn kết thúc giống như câu chuyện của thành Bếtsaiđa! Hãy đến với Chúa Jêsus và được cứu đang khi còn có dịp tiện, hãy đến đang khi Ngài ở gần và kêu gọi bạn đến với Ngài, Êsai 55:6.
Phần kết luận: Vậy, bạn có thấy chi không? Có phải đôi mắt của linh hồn bạn đã được mở ra? Có phải bạn thấy mình là một tội nhân bị hư mất đang hướng đến địa ngục và Đức Chúa Jêsus Christ là nguồn hy vọng được cứu duy nhứt của bạn không? Có phải bạn đã nhìn thấy sự thực Chúa Jêsus đã chịu chết trên thập tự giá để trả giá cho tội lỗi của dân sự Ngài và Ngài đã sống lại từ kẻ chết để cung ứng sự cứu rỗi đời đời cho hết thảy những ai chịu tin theo Ngài?
Có phải bạn nhìn thấy sự thực bạn đang đứng trong chỗ có cần một Cứu Chúa hôm nay? Có phải Chúa tỏ ra tình trạng của bạn cho bạn thấy không? Có phải Ngài kêu gọi bạn đến với Ngài? Nếu Ngài đang kêu gọi, làm ơn đừng chậm trễ. Hãy đến với Chúa Jêsus đang khi Ngài còn kêu gọi. Hãy đến với Chúa Jêsus ngay bây giờ đi.
Có phải bạn đã nhìn thấy chỗ mình đang đứng trong sự tấn tới về mặt thuộc linh? Có phải bạn đang tấn tới và học biết nhiều thêm về Ngài như bạn đang có không? Có phải bạn đang trưởng thành trong Chúa Jêsus rồi sa sút lại với bản ngã cũ trong khi bạn đáng phải ra giống như Ngài hơn không?
Có phải Chúa phán với lòng bạn hôm nay không? Nếu Ngài đang phán, làm ơn hãy đến đang khi Ngài còn kêu gọi. Làm ơn đến với Ngài ngay hôm nay!

Mác 8:14-21: "CÁC NGƯƠI CÒN CHƯA HIỂU SAO?"



Mác 8:14-21
CÁC NGƯƠI CÒN CHƯA HIỂU SAO?
Phần giới thiệu
: Khi chúng ta tiếp cận mấy câu Kinh Thánh nầy hôm nay, chúng ta nên dành ra một phút để xem lại những biến cố đưa chúng ta đến điểm nầy.
+ Ở các câu 1-8 của chương nầy, Chúa Jêsus lấy 7 cái bánh nhỏ và mấy con cá rồi Ngài cho 4.000 người ăn!
+ Ở câu 8 các môn đồ nhặt lấy những bánh thừa và họ được 7 giỏ đầy. Nghĩa là, những bánh thừa chứa đầy 7 giỏ lớn đủ cho một người lớn.
+ Ở các câu 11-12 Chúa Jêsus bị người Pharisi tấn công. Họ công bố rõ ràng sự họ chối bỏ Ngài và đòi Ngài làm một phép lạ ở trên trời để minh chứng với họ Ngài thực sự là Đấng Mêsi.
+ Chúa Jêsus từ chối không tham dự trò chơi của họ, câu 13, và Ngài để cho họ đứng đó đang khi Ngài và người của Ngài lên một chiếc thuyền rồi dong buồm ra đi.
Điều nầy đưa chúng ta đến với phân đoạn Kinh Thánh gốc hôm nay. Câu 14 tìm gặp Chúa Jêsus và các môn đồ của Ngài trên một chiếc thuyền đang dong buồm ngang qua Biển Galilê. Khi họ đang băng ngang qua hồ, các môn đồ vẫn in “bánh” ở trong trí của họ. Họ nhìn biết rằng họ đã quên đem theo bánh cho chính mình. Tôi có thể hình dung tư tưởng của họ: “Ồ anh em ơi! Chúng ta có 7 giỏ bánh đầy và chúng ta quên đem theo với mình! Giờ đây chúng ta đói bụng và chúng ta không có đủ bánh để nuôi một người trong chúng ta!”
Tất nhiên là Chúa Jêsus biết họ đang suy nghĩ điều gì rồi! Ngài sử dụng tánh hay quên của họ làm một cơ hội để dạy cho họ nhớ một bài học rất cần thiết về sự ít nhiều. Tôi muốn chúng ta nghe lõm cuộc đối đáp nầy giữa Chúa Jêsus và người của Ngài vì chúng ta cần phải nghe mọi điều Ngài đã phán cùng họ.
Tôi chỉ đoán thôi, nhưng tôi hình dung ra các môn đồ đã bị kéo vào công việc lạ lùng nầy. Tôi hình dung họ chỉ có một số ít người, đang bám lấy Chúa Jêsus rồi tiếp thu sự việc lạ lùng mà Ngài đã làm. Tôi hình dung ra họ đang cảm xúc một loại suy nghĩ rất thiển cận song rất chảnh khi chứng kiến Chúa Jêsus đặt những người Pharisi kia vào vị trí của họ. Trong mấy câu nầy, họ sắp sửa nhìn ra rằng họ có một chỗ để tấn tới nữa.
Hãy đoán xem, mấy câu nầy cũng nói với chúng ta hôm nay nữa đấy. Có những lúc khi chúng ta nghĩ mình thật cao kỳ và cách chúng ta ăn ở với Chúa. Khi điều ấy là thực, Kinh Thánh có một phương thức hạ chúng ta xuống. Đấy là những gì mấy câu nầy có ý định thực hiện.
Chúng ta hãy quan sát những bài học Chúa dạy dỗ người của Ngài trong mấy câu nầy về sự họ thiếu đức tin và sự họ thất bại không hiểu được quyền phép của Ngài đang ở giữa họ. Tôi muốn lấy lời lẽ của Chúa ở câu 21 và giảng luận với đề tài “Các ngươi còn chưa hiểu sao?” Chúng ta cần điều nầy, vì chúng ta rất giống với các môn đồ. Có khi chúng ta không tiếp thu được điều ấy nữa. Chúng ta hãy lắng nghe và tiếp thu.
I. MẠNG LỊNH CỦA CHÚA (câu 15)
+ Chúa Jêsus vốn biết rõ họ đang suy nghĩ điều gì, như tôi đã nói rồi. Khi Ngài lường trước mọi suy tưởng của họ, Ngài sử dụng suy tưởng về bánh để phán với tấm lòng của họ.
Ngài cảnh cáo họ phải tỉnh thức về “men” của người “Pharisi” và về đảng “Hêrốt”. Lời cảnh cáo của Chúa chúng ta cần một ít giải thích.
+ Men là một từ khác nói tới men bia. Men được trộn vào bột để làm cho nó dậy lên. Men là một thứ vi khuẩn được trộn vào bột và vi khuẩn nầy tạo ra gas làm cho bánh dậy lên. Men có thể nằm im trong nhiều tháng trời, và rồi, chỉ cần một ít ẩm ướt, nó chổi dậy và bắt đầu công việc của nó. Men sẽ phủ lấy cả đống bột đó. Như tôi đã nói, men ủ trong bột và tạo ra gas, là thứ khiến cho đống bột dậy lên. Sự lên men, có thể là bạn đã biết, là bước thứ nhứt trong sự phân hủy. Việc duy nhứt có thể ngăn chặn men là hơi nóng cực kỳ. Khi men bị bày ra trong lửa, nó chết.
Trong Kinh Thánh, men là một hình ảnh nói tới tội lỗi, điều ác và sự gian ác. Men được dùng như một hình ảnh nói tới sự mục nát. Những tín đồ được truyền cho phải “làm cho mình sạch men cũ đi, hầu cho anh em trở nên bột nhồi mới không men, như anh em là bánh không men vậy” (I Côrinhtô 5:7). Chúng ta cần phải gạt qua một bên điều ác và sự thoái hóa thuộc linh và sống cho Chúa. Chúng ta cũng được cảnh báo rằng “một chút men làm cho cả đống bột dậy lên” (I Côrinhtô 5:6). Ý ở đây, ấy là một chút tội lỗi thì giống như men hay men bia trong đời sống của chúng ta. Khi chúng ta dung dưỡng tội lỗi trong đời sống của mình, chẳng chóng thì chầy nó sẽ xâm nhập vào từng phần trong đời sống của chúng ta.
+ Vì thế, Chúa Jêsus cảnh báo về “men” hay “những ảnh hưởng xấu” của người Pharisi và của Hêrốt. Đâu là men của người Pharisi? Tôi tìm được một sự giải thích rất hay cung ứng cho tôi câu trả lời nầy sau một thời gian tìm tòi. Tôi muốn nói cho bạn biết về lối giải thích nầy để bạn có thể nhận được một câu trả lời rồi sử dụng nó cho chính mình. Đây là cách giải thích hay nhứt từng được viết ra trong Kinh Thánh. Lối giải thích ấy được gọi là Kinh Thánh!
Men của người Pharisi được xác định ở Luca 12:1: “…Hãy giữ mình về men của người Pha-ri-si, là sự giả hình”. Người Pharisi là hạng người tôn giáo, nhưng tôn giáo của họ là ngoại tại, chỉ là bề ngoài thôi; nó chẳng làm thay đổi được tấm lòng của họ. Họ xưng mình kính sợ Chúa, nhưng họ chẳng là gì khác trừ ra giả mạo, dõm về tôn giáo. Khi họ tiêm nhiễm đời sống của những người ở chung quanh, giống như men, họ làm suy sụp những đời sống đó. Ở Mathiơ 23:15: Chúa Jêsus phán như sau: “Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! vì các ngươi đi khắp dưới nước trên bộ để khuyên một người vào đạo mình; và khi đã khuyên được rồi, thì các ngươi làm cho họ trở nên người địa ngục gấp hai các ngươi”.
Chúa Jêsus đang cảnh báo người của Ngài về mối nguy hiểm của việc có một tấm lòng giả hình. Đấy là việc mà hết thảy chúng ta đang phấn đấu với! Nguội lạnh và xa cách Đức Chúa Trời trong tấm lòng chúng ta há là việc chẳng dễ dàng sao? Giả vờ ở ngoài mặt và mọi sự đều suông sẻ với Chúa há chẳng dễ dàng sao? Chúng ta là bậc thầy của việc giả vờ tấm lòng của chúng ta, chúng đang ở đâu đó với Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus đang cảnh báo hết thảy chúng ta phải chống lại sự giả hình trong tấm lòng của chúng ta. Chúng ta cần phải biết chắc rằng chúng ta đang là những gì chúng ta xưng nhận khi chúng ta trải qua đời nầy. Hãy tỉnh thức về men của sự giả hình.
+ Đâu là “men của Hêrốt”? Ở Mathiơ 16:6, trong câu chuyện của Mathiơ nói tới chính biến cố nầy, Chúa Jêsus gọi đó là men của “người Sađusê”. Người Pharisi là những nhà bảo thủ tôn giáo của thời buổi ấy đang khi người Sađusê là những người tự do tôn giáo. Họ sống theo thế gian và đời nầy, và họ hiệp các lực lượng với Vua Hêrốt trong sự thỏa hiệp với người Lamã. Những người nầy, cả Sađusê và những người chạy theo Hêrốt, thường được gọi là “đảng Hêrốt”. Men tiêm nhiễm trong đời sống họ và sự dạy dỗ là chủ nghĩa vật chất, theo thế gian và thỏa hiệp với thế gian.
Chúa Jêsus đang cảnh báo người của Ngài đừng để bị cuốn hút vào việc tìm kiếm của cải đời nầy hay sự ưu ái của đời nầy. Người nào làm bạn với thế gian là trở thành kẻ thù của Đức Chúa Trời, Giacơ 4:4.
Ý của Chúa khi ấy và bây giờ, ấy là dân sự của Ngài phải biệt riêng ra khỏi thế gian. Chúng ta cần phải sống như “người ở trọ, kẻ đi đường” (I Phierơ 2:11) không dự phần vào tội lỗi của thế gian nầy hay bi cuốn hút vào ham muốn những thứ mà thế gian nầy cung hiến cho.
Tội lỗi đã bị chú đến lâu nay, chúng ta được truyền cho phải là một dân biệt riêng ra: “Hãy ra khỏi giữa chúng nó, hãy phân rẽ ra khỏi chúng nó, đừng đá động đến đồ ô uế, thì ta sẽ tiếp nhận các ngươi” (II Côrinhtô 6:17). Những thứ vật chất đã bị chú đến lâu nay, chúng ta cần phải tìm kiếm của cải mình ở trên trời chớ không tìm kiếm trong đời nầy: “Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy; nhưng phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Vì chưng của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó” (Mathiơ 6:19-21).
+ Chúa Jêsus đang nói với dân sự Ngài, bất chấp niên đại trong đó chúng ta đang sinh sống phải ý thức về sự giả hình, tình trạng thế gian và sự thỏa hiệp. Ngài nói cho chúng ta biết rằng nếu chúng ta để cho một ít những việc ấy tồn tại trong đời sống chúng ta, chúng sẽ tiêm nhiễm từng lãnh vực trong cuộc sống, giống như men nhiễm cả đống bột vậy. Đây là một mạng lịnh đơn sơ cho dân sự của Chúa cần phải sống thanh sạch, thánh khiết và khác biệt. Đồng thời, Chúa không đổi ý Ngài về vấn đề nầy! Ngài vẫn mong dân sự Ngài phải sống khác biệt!
II. SỰ NHẦM LẪN CỦA CÁC MÔN ĐỒ (câu 16)
+ Các môn đồ nghe lời cảnh báo của Chúa và họ ngay lập tức hiểu sai những gì Ngài đang phán dạy. Tâm trí của họ chú vào thế giới của cải, vật chất đến nỗi họ không thể nhìn thấy khía cạnh thuộc linh của bất cứ điều gì.
Họ nghe lời của Chúa và ngay tức khắc họ bắt đầu cố gắng hình dung ra việc ấy. Ở đây là một số điều khả thi mà họ có thể suy tưởng và thắc mắc:
+ “Có phải Ngài quở trách chúng ta vì chúng ta không đem theo bánh chăng?”
+ “Có phải Ngài bảo chúng ta đừng mua bánh từ người Pharisi và đảng Hêrốt?”
+ “Có phải Chúa Jêsus đang nói rằng chúng ta đừng nên quan hệ với người Pharisi và đảng Hêrốt?”
Tất nhiên là “không một điều nào kể trên” là câu trả lời đúng! Chúa Jêsus không nói về bánh chi hết. Ngài chỉ đang sử dụng men có trong bánh làm một ẩn dụ, làm một biểu tượng chỉ về điều ác. Họ đã nghĩ như thế - họ chẳng nắm bắt được những điều Chúa đang ra sức nói cho họ biết.
+ Chúng ta không lấy làm khó chịu về mấy người nầy. Có nhiều lúc khi chúng ta cũng mù tịt về mặt thuộc linh đấy thôi. Chúa đang tìm cách làm cho chúng ta hiểu được lẽ thật của Ngài và chúng ta chỉ lò mò muốn tìm biết ý nghĩa. Đấy là lý do tại sao chúng ta không tiến bộ sâu xa hơn như chúng ta đang có hiện nay. Đấy là lý do tại sao chúng ta tiếp tục phấn đấu với xác thịt như chúng ta đang phấn đấu. Đấy là lý do tại sao chúng ta không tận hưởng sự đắc thắng như chúng ta có thể. Chúng ta chỉ suy tưởng và chúng ta thường bỏ sót lẽ thật đang hiện hữu quanh chúng ta. Chúng ta mau chóng bỏ qua những gì chúng ta thấy và nghe mà không nhận ra rằng Đức Chúa Trời đang ra sức làm cho chúng ta lớn lên, dạy dỗ chúng ta và làm cho chúng ta tấn tới trong sự vinh hiển của Ngài.
+ Chúng ta lấy buổi thờ phượng trong Hội Thánh làm ví dụ. Chúng ta luôn luôn bước vào và làm y một số sự việc. Chúng ta cầu nguyện ngay lúc mở đầu, ca đoàn ca hát, chúng ta nhận của dâng, diễn giả rao giảng rồi hết thảy chúng ta trở về nhà. Đấy chính là công thức của hết Chúa nhựt nầy đến Chúa nhựt khác. Chúng ta thường như thế và đấy đúng là những gì chúng ta đang làm. Chúng ta đã trở nên quá quen thuộc với lề thói làm theo “việc nhà thờ” đến nỗi chúng ta thậm chí chẳng xem thấy Đức Chúa Trời, hay tìm kiếm Đức Chúa Trời trong những điều chúng ta đang làm nữa.
+ Có phải bạn từng thôi không suy nghĩ đặc ân đi nhà thờ là một phước hạnh thuộc linh không? Khi bạn đi nhà thờ, bạn đang tận hưởng một đặc ân mà nhiều người trên khắp thế gian không hề và sẽ không hề có được.
+ Có phải bạn đã thôi không suy nghĩ rằng khi đi nhà thờ là bạn đến với đồi Gôgôtha, bạn được phước cách đặc biệt không? Hãy suy nghĩ về điều ấy xem! Đức Chúa Trời rất nhơn từ đối với Hội Thánh nầy! Chúng ta đang có những gì mà người ta ở khắp mọi nơi đang tìm kiếm. Chúng ta có phước hạnh ấy, song chúng ta không nhận ra được chúc phước là có ý nghĩa như thế nào!?! Chúng ta tiếp nhận lấy phước hạnh ấy. Tôi sẽ không nhận lãnh nếu tôi là bạn. Khi chúng ta nhận lãnh ơn phước của Đức Chúa Trời, Ngài có một phương thức cất đi những thứ đó ra khỏi đời sống chúng ta rồi ban chúng cho người khác, là những ơn ấy và họ sẽ dâng lời cảm tạ cho Đấng đã ban bố cho họ!
+ Có phải bạn thôi không suy nghĩ rằng từng sứ điệp bạn đang nghe là một cuộc chạm mặt với cõi đời đời sao? Nhà truyền đạo đã dành thì giờ với Chúa. Ông đã nhận lãnh một lời từ Chúa và ông đang chia sẻ Lời đó với bạn. Đúng là một ơn phước!
+ Có phải bạn đã thôi không xem từng bài hát và từng buổi thờ phượng là một cơ hội để dâng lên những lời ngợi khen cho nhà Vua chăng? Chúng ta có thể hát lên chính những bài hát và làm đúng những khâu công việc, nhưng chúng ta đã được đặc ân có mặt ở đây. Có người suy nghĩ: “Ồ không! Không phải bài hát ấy đâu!” Dù chúng ta đã ca hát đến hàng ngàn lần thì cũng chẳng phải là vấn đề. Hãy nhìn vào lời lẽ kìa, hãy dâng chúng lên như một bài ca thánh ngợi khen và tình cảm dành cho Chúa Jêsus và Ngài sẽ khiến nó ra thực trong tấm lòng của bạn!
+ Có phải bạn đã thôi không suy nghĩ rằng từng sự làm chứng mà bạn được ơn để nghe thấy là một sự gặp gỡ với thiên đàng sao? Khi người ta đứng lên làm chứng, tôi bảo đảm với bạn có đến hơn một người đang trình bày đấy, tất nhiên là trong tấm lòng của họ: “Được thôi, họ lại làm chứng nữa!” Nhưng, tôi nói, nếu chúng ta nhìn vào sự việc theo cách đúng đắn, chúng ta sẽ ngợi khen Chúa vì có người kính sợ Chúa đủ để đứng lên mà ngợi khen Ngài. Nếu ai đó trong quí bạn chịu đứng lên mà ngợi khen Chúa, thế thì một số thánh đồ sẽ có thể nghỉ ngơi đôi chút.
+ Có phải bạn vẫn còn ở đây với tôi không? Hãy xem xét trong một lát những lãnh vực khác của đời sống của bạn. Có phải bạn đã thôi không còn xem những thử thách và đồng trũng mà bạn đang đối diện với chính là bàn tay của Chúa đang tác động trong đời sống của bạn không?
+ Có phải bạn từng suy nghĩ về sự thật Đức Chúa Trời có dính dáng đến đời sống của bạn một cách mật thiết, và những gì bạn xem là rất thường nhựt, ngẫu nhiên hay trùng khớp tình cờ quả thực là Ngài đang hành động không? Mọi sự tôi muốn nói, ấy là chúng ta cần phải học biết nhìn qua bên kia sự việc rồi tìm kiếm bàn tay không thấy được của Đức Chúa Trời đang vận hành trong và quanh chúng ta.
+ Các môn đồ dường như không nhận ra việc ấy. Họ đã chú ý nhiều đến thế giới vật chất đến nỗi họ không nhìn thấy công việc thuộc linh của Đức Chúa Trời giữa vòng họ. Tôi e rằng chúng ta cũng giống y như vậy. Đức Chúa Trời đang tìm cách làm cho chúng ta lớn lên, thay đổi chúng ta, làm cho chúng ta tấn triển và chúng ta đã bị thế gian và mọi nhu cần chúng ta tưởng chúng ta có, chúng bắt lấy chúng ta đến nỗi chúng ta không thể nhìn thấy Chúa đang hành động quanh chúng ta. Đúng là một sự xấu hổ! Khi chúng ta sống như vậy, chúng ta bỏ quên rất nhiều thứ mà Đức Chúa Trời muốn chúng ta phải vui hưởng.
+ Chúng ta cần phải cầu nguyện xin Đức Chúa Trời vùa giúp chúng ta biết nhìn qua thứ vật chất để nhìn thấy điều thuộc linh. Chúng ta cần sự vùa giúp của Ngài để tấn tới trổi hơn tình trạng mù lòa thuộc linh của chúng ta.
III. SỰ THÁCH THỨC CỦA CHÚA (các câu 17-21)
+ Hãy nhớ, Chúa Jêsus đã khởi sự tìm cách cảnh báo họ về những sự gian ác của người dòng Pharisi và đảng Hêrốt. Họ hoàn toàn bỏ qua sứ điệp và chú trọng đến bánh theo phần xác thể. Theo một ý nghĩa, họ chẳng có gì khác biệt với những người Pharisi đã chối Chúa Jêsus ở câu 11. Người Pharisi đã nhìn thấy mọi điều Chúa Jêsus đã làm và họ chối không chịu tin. Các môn đồ đã ở với Chúa Jêsus khi Ngài làm ra nhiều phép lạ và họ đã nhìn thấy Ngài nhân rộng bánh thật nhiều và cho cả đoàn dân đông ăn. Họ vẫn không hiểu nỗi là Ngài có thể chăm sóc cho họ nữa.
Họ lấy làm lo lắng về bánh để ăn khi họ chỉ có một ổ bánh. Họ không biết rằng Chúa Jêsus có thể lấy ổ bánh đó mà cho hết thảy họ ăn sao? Họ đã không hiểu được? Không, họ chẳng hiểu!
+ Bây giờ, giống như người Pharisi không thấy và không tin, thì đây cũng là một việc đối với người chưa tin Chúa. Còn những ai xưng mình biết và kính sợ Chúa mà không nhìn thấy quyền phép của Ngài và tin theo Ngài vì những nhu cần của họ lại là một việc hoàn toàn khác.
Khi Chúa Jêsus nhìn biết mọi tư tưởng của họ, Ngài hỏi họ một loạt nhiều câu hỏi, các câu 17-20, những câu hỏi nầy đã được ấn định để làm tỉnh thức đức tin trong tấm lòng họ. Những câu hỏi nầy được ấn định để khiến cho họ nhớ lại những gì Chúa đã làm. Những câu hỏi nầy được ấn định để nhắc cho họ nhớ tới mọi điều mà Chúa có thể làm nữa. Chúng ta hãy dành một phút mà xem xét những câu hỏi ấy.
Chúa Jêsus hỏi họ về những ký ức của họ. Há họ không thấy Ngài cho 5.000 người ăn sao? Há họ không thấy Ngài cho 4.000 người ăn sao? Há họ không nghe thấy lời lẽ của Ngài và đáp ứng của dân sự sao? Há họ đã quên quyền phép sáng tạo toàn năng của Ngài rồi sao? Có phải tấm lòng của họ nặng nề đến nỗi họ không thể bị dầm thấm bởi những việc mà đích thân họ đã kinh nghiệm sao?
Khi ấy, Chúa Jêsus hỏi họ thật đặc biệt về sự có bao nhiêu giỏ bánh thừa chừa lại trong hai phép lạ cho người ta ăn đó!?! Họ đáp rằng có 12 giỏ ở lần đầu tiên và 7 giỏ ở lần thứ nhì. Mục đích của Chúa chúng ta trong sự việc nầy là khiến cho họ phải nhìn thấy Đấng mà họ cần phải nhắm tới.
Người Pharisi đã nhìn thấy các phép lạ của Ngài, tuy nhiên những gì họ đã nom thấy chưa đủ để thuyết phục họ về lai lịch thật của Ngài. Rõ ràng là cũng thật như thế đối với các môn đồ Ngài. Họ đã trông thấy đủ để tin chắc điều khó tin nhất trong tấm lòng, tuy nhiên họ đã từ chối không chịu tin những gì họ đã trông thấy. Họ đã thất bại không hiểu nổi Đức Chúa Jêsus Christ đã và đang là Đức Chúa Trời ở trong loài xác thịt.
+ Tình trạng vô tín nầy giữa vòng những người thuộc về Ngài đã làm cho Chúa phải buồn lòng, câu 21. Nhưng, sự thất bại của họ không tán thưởng và tin cậy Ngài trọn vẹn đã được tải xuống cho bạn và tôi.
Chúng ta sống giống như mấy người nầy há chẳng thật sao? Chúa đã làm rất nhiều việc cho chúng ta, nhưng khi cơn khủng hoảng đức tin kế đó xảy đến, chúng ta phản ứng trong sự hãi thay vì trong đức tin. Chúng ta cần phải làm theo những gì Chúa đang ra sức dạy dỗ mấy người nầy phải làm. Chúng ta cần phải dành thì giờ để suy gẫm những gì Ngài đã làm và nhớ lại quyền phép của Ngài trong đời sống của chúng ta.
Khi dân Israel ra khỏi đồng vắng và bước vào xứ Canaan, họ dựng lên một bia kỷ niệm bằng 12 hòn đá trong dòng sông Giôđanh, Giôsuê 4, tại Ghinh ganh. Đức Chúa Trời đã chia dòng sông ra làm hai cho họ rồi để cho họ băng qua như đi trên đất khô. Trước khi dòng sông hiệp trở lại, từng chi phái đã đặt một hòn đá trong dòng sông. Khi dòng sông hiệp trở lại rồi, những hòn đá có thể nhìn thấy được. Chúng góp phần như một bia tưởng niệm. Chúng là một sự nhắc nhớ đến quyền phép cả thể của Đức Chúa Trời trong đời sống của họ.
+ Chúng ta cũng cần một số ký ức về quyền phép của Ngài nữa
+ Hãy dừng lại và suy nghĩ đến những ngọn núi mà Ngài đã dời đi trong đời sống của bạn. Hãy dựng lên một bia tưởng niệm!
+ Hãy dừng lại và nhớ đến lúc Đức Chúa Trời trả lời cho những lời cầu nguyện của bạn và hãy dựng lên một bia tưởng niệm.
+ Hãy dừng lại và suy nghĩ đến mọi lời cầu nguyện được nhậm; sự bình an của Đức Chúa Trời; ý thức về sự hiện diện của Ngài; những lúc Ngài chúc phước cho bạn mà chẳng có một lý do gì rõ ràng và hãy dựng lên một bia tưởng niệm.
+ Hãy dừng lại và suy nghĩ về cách thức Ngài đã cứu bạn. Hãy dựng lên một bia tưởng niệm. Đúng là một bia tưởng niệm! Nó đứng cao hơn và sáng láng hơn tất cả những bia khác. Nếu Ngài có thể làm như thế, chẳng có một điều gì trổi hơn quyền phép cả thể của Ngài!
+ Hãy dừng lại, suy gẫm và nhớ lại, khi ấy hãy nhận biết rằng nếu Ngài có thể làm những việc lớn đó, và còn nhiều việc khác nữa, thì chẳng có gì trong đời sống của bạn mà Ngài không thể đụng đến được.
Nhớ lại những điều Ngài đã làm trong đời sống của bạn là bước đầu tiên hướng tới cơn phấn hưng thật và sự đổi mới thuộc linh chân chính, Khải huyền 2:1-7.
+ Bạn thấy đấy, mọi điều Chúa Jêsus thực sự đang tìm cách dạy dỗ các môn đồ Ngài nhằm vào chỗ những gì bạn có hay những gì bạn làm không phải là vấn đề đâu. Mọi sự trong đời sống thuộc linh của bạn đều chỉ ra Đấng bạn đang nhìn biết và Ngài đang đồng đi với bạn. Nếu Ngài đang có mặt trong chiếc thuyền của bạn, bạn không phải lo lắng về bánh sẽ đến từ đâu. Ngài sẽ lấy một ít của bạn rồi sẽ khiến nó ra nhiều. Nếu bạn là con cái của Đức Chúa Trời hôm nay, việc tốt nhứt bạn có thể làm là học biết tin cậy Ngài trọn vẹn, không dành giữ chi hết, và Ngài sẽ không làm cho bạn phải buồn lo đâu.
Dĩ nhiên, nếu bạn chưa được cứu và bạn chưa nhìn biết Chúa, khi ấy bạn cần phải đến với Ngài hôm nay và định liệu vấn đề đi.
+ Chúa Jêsus không muốn chúng ta sống đời sống của mình chỉ chú vào những việc thuộc đời nầy giống như bánh. Nhưng, đấy lại thường là trường hợp. Ngài muốn chúng ta hiểu rằng việc thiếu bánh không phải là nan đề thật của chúng ta. Nan đề thật của chúng ta, ấy là chúng ta không nhìn thấy, không nghe và không suy nghĩ về những vụ việc của Đức Chúa Trời. Nan đề thật của chúng ta là thiếu đức tin rất trầm trọng!
Khi điều ấy đã được nói ra, chúng ta sẽ thấy rằng chúng ta không có bất cứ một nan đề nào nữa. Khi đức tin của bạn nằm trong tay Đấng Giải Quyết Nan Đề, mọi việc khác thôi không còn là quan trọng nữa!
Phần kết luận: Trọng tâm của vấn đề trong phân đoạn Kinh Thánh nầy không phải là men của người Pharisi và đảng Hêrốt. Vấn đề thực ở đây là sự thiếu đức tin giữa vòng dân sự của Đức Chúa Trời.
Chúng ta thấy và chúng ta nghe, nhưng chúng ta không hiểu. Chúng ta đọc Lời của Ngài, nhưng chúng ta không tin Lời ấy. Chúng ta đã kinh nghiệm quyền phép của Ngài, nhưng quyền phép ấy chưa thuyết phục chúng ta để chúng ta có thể tin cậy Ngài một cách trọn vẹn.
Chúa đang thách thức mỗi một người chúng ta xem xét lại đời sống của mình trong ánh sáng công việc Ngài nơi chúng ta. Ngài đang kêu gọi chúng ta đến với đức tin thật hoàn toàn, triệt để nơi Ngài. Ngài đang kêu gọi chúng ta phải gạt qua một bên những cái “sẽ ra sao” “làm sao đây” của chúng ta. Ngài đang kêu gọi chúng ta phải tin cậy Ngài. Ngài là “Bánh Hằng Sống” và Ngài biết rõ phải phục vụ cho bạn như thế nào!
Ngài đang thách thức một số người trong các bạn phải dựng lên những bia tưởng niệm trong đời sống của bạn. Ngài đang kêu gọi bạn hãy dừng lại và hãy nhớ lại những gì Ngài đã làm rồi trong đời sống của bạn. Ngài đang kêu gọi bạn đến với đức tin.
Ngài đang thách thức ai đó hãy đến với Ngài để được cứu. Bạn chưa hề tin cậy Chúa Jêsus và bạn cần phải làm điều đó. Bạn thấy đấy, thực sự bạn có bao nhiêu bánh của đời nầy không phải là vấn đề đâu. Nếu bạn chưa có “Bánh Hằng Sống”, bạn chưa có gì cả thảy đâu.
Ngài đang kêu gọi nhiều người khác phải làm sạch men của sự giả hình và thế gian ra khỏi đời sống của họ. Ngài đang kêu gọi và bạn cần phải đến với Ngài!
Tôi biết có những nhu cần và tôi biết rõ Ngài là
“Đấng Làm Thỏa Mãn Nhu Cần”. Hãy đến, trong khi Ngài còn kêu gọi. Hãy đến ngay bây giờ và nhận lãnh những gì Ngài đang dành cho bạn.

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Mác 8:10-13: "ĐỪNG BỎ QUA NHỮNG BẢNG BIỂU!"



Mác 8:10-13
ĐỪNG BỎ QUA NHỮNG BẢNG BIỂU!
Phần giới thiệu
: Một tài xế xe tải đang lái xe mình đến một địa điểm mới. Khi lái xe, anh ta có ý quan sát những bảng biểu hướng dẫn đường đi của mình. Với nổ lực tìm gặp lối đi cho chính xác, anh ta bỏ qua những bảng biểu cảnh cáo về cầu vượt thấp ở trước mặt.
Trước sự kinh ngạc của anh ta, chiếc xe tải anh ta lái bị kẹt dưới gầm cầu vượt. Anh ta không thế tới trước và không thể lui lại sau. Tuyến giao thông bắt đầu bế tắc và nhiều người nóng tính đã tỏ thái độ. Cảnh sát được mời tới, những kẻ gây rắc rối bị triệu tập và một nổ lực bắt đầu giải phóng được thực hiện cho chiếc xe tải kia.
Họ tìm cách kéo chiếc xe tải ra, bằng mọi phương cách và bất cứ điều chi mà người ta đề nghị. Không một hiệu quả nào hết. Nhiều giờ trôi qua và chiếc xe tải vẫn còn bị kẹt lại đó.
Lúc ấy có một đám dân đông đến quan sát, họ tụ tập lại quan sát những nhân công với mọi nổ lực của họ để giải phóng cho chiếc xe tải ấy. Trong đám đông đó có một thiếu niên nhỏ con đang chạy xe đạp đi ngang qua. Nó dừng lại quan sát đám đông nầy, và sau mấy phút, nó gọi một trong mấy cảnh sát viên đứng bên dưới.
Nó nói: “Ông cảnh sát ơi, cháu biết cách đưa chiếc xe tải ấy ra khỏi gầm cầu kia đấy”.
Viên cảnh sát nhìn lên, nhưng bất chấp gã thiếu niên nhỏ thó đó.
Cậu thiếu niên ấy muốn giúp đỡ, bèn kêu lớn tiếng lên: “Ông cảnh sát ơi, cháu biết cách đưa chiếc xe tải ấy ra khỏi gầu cầu kia đấy”.
Hơi bực bội trong giọng nói của mình, viên cảnh sát nói: “Okay, nầy anh bạn trẻ kia, nói cho tôi biết xem”.
Không chần chừ, gã thiếu niên ấy đáp: “Xì bớt hơi trong lốp xe đi”.
Đấy là những gì họ đã làm và chiếc xe tải đã được kéo ra.
Tôi không rõ là câu chuyện có thật hay là không, dù thế nào thì câu chuyện cũng đã đưa ra đôi ba lẽ thật. Thứ nhứt, thật là dễ dàng bỏ sót cái điều quá rõ ràng kia, thậm chí khi nó rành rành ở trước mặt. Thứ hai, hạng người khôn ngoan học biết chú ý tới những bảng biểu.
Những tấm bảng hiệu rất quan trọng trong thế giới vật lý nầy. Tôi đã quên mấy ngã rẽ vì tôi bỏ qua tấm bảng hướng dẫn. Tôi đã chạy lướt qua vì tôi đã bỏ qua tấm bảng hiệu chỉ cho tôi biết tôi phải chạy chậm lại. Những tấm bảng hiệu giúp cho bạn biết bạn đang ở đâu và bạn được đề nghị nên làm việc gì. Những tấm bảng hiệu góp phần như một mục đích có giá trị trong đời sống của chúng ta.
Giống như có những tấm bảng biểu trong lãnh vực thuộc thể, cũng có những dấu hiệu trong lãnh vực thuộc linh. Những dấu hiệu đó thậm chí còn quan trọng hơn những bảng biểu trong thế giới vật chất nữa. Bạn có thể bỏ qua một hay hai bảng biểu ở đây và mọi việc có lẽ sẽ không sao. Thế nhưng, nếu bạn bỏ qua quá nhiều dấu hiệu thuộc linh, bạn sẽ kết thúc trong địc ngục đấy. Tối thiểu nhất, bạn sẽ kết thúc trong chỗ rắc rối sâu sắc với Chúa.
Phân đoạn nầy cho chúng ta biết về một nhóm người đã bỏ qua những dấu hiệu và tự mình rơi vào rối rắm lớn với Chúa Jêsus. Chúng ta hãy quan sát điều chi xảy ra khi bạn bỏ qua những dấu hiệu thuộc linh mà Chúa đã sắm sẵn cho bạn. Tôi muốn bạn nhìn thấy những lẽ thật trong phân đoạn nầy khi tôi giảng luận với tư tưởng ĐỪNG BỎ QUA NHỮNG BẢNG BIỂU. Đây là lời cảnh cáo mà nhiều người nên nhận vào lòng.
I. MỘT ĐÒI HỎI NGHIỆT NGÃ (câu 11)
+ Chúa Jêsus vừa mới hoàn thành một trong những phép lạ lớn lao nhứt trong chức vụ của Ngài. Ngài lấy 7 ổ bánh nhỏ và mấy con cá rồi Ngài cho bốn ngàn người ăn. Khi bữa ăn xong rồi, các môn đồ đã nhặt lấy 7 giỏ đầy với phần thừa lại của bữa ăn. Theo câu 10, Chúa Jêsus và người của Ngài ngay lập tức rời khỏi đó bằng thuyền rồi tới khu vực khác trong xứ Israel.
+ Không bao lâu sau đó họ đến nơi, thì có một số người dòng Pharisi đến đón họ. Bạn sẽ hình dung ra rằng người Pharisi là những tay bảo thủ tôn giáo trong thời buổi của họ. Họ muốn chìu theo luật pháp và họ ghét Chúa Jêsus vì Ngài từ chối không làm theo những việc theo cách họ đã nói, mọi việc cần phải được làm y như thế.
Khi Chúa Jêsus đến nơi ở của họ, họ đã đến đặng đón Ngài. Kinh Thánh chép: ở câu 11, họ “bắt đầu cãi lẽ với Ngài”. Từ ngữ “cãi lẽ” có nghĩa là “tranh cãi hay tranh luận” và từ ngữ ở trong một thì đề nghị họ đang ở tư thế đó. Họ đã cứ kéo Chúa Jêsus vào một cuộc tranh luận về thần học.
+ Kinh Thánh cho chúng ta biết mọi điều họ đang ra sức để kéo Chúa Jêsus vào đấy. Họ muốn Ngài phải tỏ cho họ thấy “một dấu lạ từ trên trời”. Kinh Thánh chép rằng họ đã “thử Ngài”. Nghĩa là, họ đang đặt Ngài vào cuộc thử nghiệm. Họ đang ra sức buộc Chúa Jêsus phải minh chứng thẩm quyền của Ngài và nguồn cội uy quyền của Ngài.
Rốt lại, nếu Chúa Jêsus thuộc về Đức Chúa Trời, thì chắc chắn Ngài có thể làm một dấu lạ từ trên trời để minh chứng cho điều đó. Thường thì người của Đức Chúa Trời đã làm những việc tương tự trong quá khứ của Israel:
+ Giôsuê đã truyền cho mặt trời đứng yên và nó đã tuân theo, Giôsuê 10:12-14.
+ Samuên đã cầu nguyện trong một trận chiến và Đức Giêhôva đã đáp lời với sấm sét vang lừng làm cho kẻ thù họ xáo trộn và lúng túng.
+ Êli đã cầu nguyện và trời đã không mưa trong 3 năm rưỡi, I Các Vua 17:1. Ông cầu nguyện lại và trời bèn mưa, I Các Vua 18:41-45. Êli cũng gọi lửa xuống từ trời thiêu đốt của lễ thiêu và bàn thờ có của lễ đặt ở trên đó, I Các Vua 18:36-38.
+ Nhiều người khác đã làm nhiều việc tương tự trong quá khứ để chứng minh rằng họ đến từ Đức Giêhôva.
+ Những gì số người nầy đang thực sự cố gắng làm là buộc Chúa Jêsus phải hứa hẹn nhiều hơn là Ngài có thể giải cứu nữa. Họ vốn biết rõ về những vụ việc Ngài đã làm với con người, ma quỉ và đồ ăn. Họ đang cố gắng buộc Ngài phải thực thi một phép lạ bằng không họ sẽ đoạn tuyệt Ngài trong vai trò một tiên tri giả.
+ Họ cũng sẽ cho rằng tất cả những việc Chúa Jêsus đã làm rồi trong quyền phép của Đức Chúa Trời là chưa đủ chứng minh rằng Ngài là Đấng Mêsi. Họ vốn biết rõ những việc Ngài đã làm, nhưng họ còn muốn nhiều hơn thế!
+ Hãy xem xét mọi phép lạ mà người Do thái đã chứng kiến rồi.
+ Chúa Jêsus đã chữa lành cho kẻ đau.
+ Ngài đã làm cho kẻ chết được sống lại.
+ Ngài đã giải cứu người ta ra khỏi vòng nô lệ của sự bị quỉ ám.
+ Chúa Jêsus đã đi bộ trên mặt biển.
+ Chúa Jêsus đã quở bão im lặng.
+ Chúa Jêsus đã nhân rộng một bữa ăn nhỏ và cho đoàn dân đông ăn với bữa ăn đó.
+ Chúa Jêsus đã mở ra Lời của Đức Chúa Trời, rao giảng Lời ấy cách rõ ràng và làm cho ý nghĩa của Kinh Thánh hóa ra đơn giản cho hết thảy những ai nghe Ngài giảng dạy.
+ Hết thảy mọi người đều nói về Ngài. Họ nói: “Chúng tôi chưa hề thấy việc thể nầy”, Mác 2:12. Họ nói: “Ngài làm mọi việc được tốt lành”, Mác 7:37.
+ Người dòng Pharisi đã nghe đủ Tin Lành giải cứu thế gian. Họ đã nhìn thấy minh chứng đủ để thuyết phục sự cứng lòng nhất của hạng người hay phê phán. Nan đề của họ rất đơn giản: ấy là họ không muốn tin theo Chúa Jêsus! Họ không muốn Ngài làm Đấng Mêsi của họ. Họ từ chối không chịu sấp mình xuống nhận Ngài làm Cứu Chúa của họ!
+ Chúng ta vẫn có người dòng Pharisi với chúng ta hôm nay. Chúng ta vẫn có hạng người đòi hỏi muốn nhìn thấy một việc gì đó gây xúc động thật mạnh mẽ trước khi họ sẽ cam kết bước theo Chúa Jêsus. Con người nhắm theo cảm xúc mạnh mẽ. Tại sao bạn nghĩ ai đó giống như Benny Hinn có một sự bắt chước giống như thế? Ấy chẳng phải tại mái tóc đâu! Người ta tụ tập lại với ông ta vì ông ta hứa với họ cảm xúc mạnh mẽ.
+ Có rất nhiều người đang trông đợi một biến cố siêu nhiên để minh chứng sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Sự thực là, Đức Chúa Trời đã minh chứng rồi Ngài hằng hữu mà! Trong khi thế gian đang tìm kiếm một dấu lạ, Đức Chúa Trời cho chúng ta biết rằng Ngài có thể trông thấy được bằng mắt thường qua những việc tầm thường của đời nầy. Những việc mà chúng ta đang chấp nhận mỗi ngày chính là những việc minh chứng Đức Chúa Trời vốn có thật. Cho phép tôi chia sẻ một số việc với bạn:
+ Hãy xem xét các từng trời; Thi thiên 19:1-4a. Đức Chúa Trời cho chúng ta biết rằng các từng trời cho chúng ta biết về Ngài:
(1) Địa cầu của chúng ta đang xoay quanh quỹ đạo của nó với vận tốc 1000 m/giờ.
(2) Nó xoay quanh mặt trời với vận tốc 67.000 m/giờ.
(3) Địa cầu xoay quanh trong dãy thiên hà của chúng ta với tốc độ 64.000 m/giờ.
(4) Nó xoay quanh quỹ đạo trong dãy thiên hà với vận tốc 481.000 m/giờ.
(5) Nó di chuyển trong không gian với vận tốc 1.350.000 m/giờ.
(6) Mỗi 24 giờ chúng ta đi được 57.360.000 dặm.
(7) Mỗi năm chúng ta đi được 20.936.400.000 dặm qua vùng không gian trống không.
(8) Và cứ mỗi chuyển động trong hàng tỉ tỉ thiên hà trong vũ trụ xảy ra với tính toán từng giây một chính xác.
+ Hãy xem xét tầm cỡ rộng lớn của vũ trụ chúng ta. Nó rộng lớn đến nỗi nó đưa một tia sáng, (di chuyển khoảng 700 triệu dặm một giờ, hay 186.411 dặm một giây đồng hồ!), hơn 100.000 năm chỉ để bao phủ toàn bộ chiều dài của thiên hà chúng ta, dãy Ngân hà. Và, thiên hà của chúng ta chỉ là một giữa vòng nhiều tỉ thiên hà được biết đến trong vũ trụ.
Hãy hình dung theo cách nầy:
(1) Đây, quả cam tiêu biểu cho mặt trời.
(2) Một hạt cát là trái đất, xoay quanh quả cam cách khoảng 30 feet.
(3) Diêm vương tinh (hành tinh xa nhất trong hệ thống thái dương hệ của chúng ta) là hạt cát khác, xoay quanh quả cam cách khoảng 10 khu phố (Lowes Hardware).
(4) Alpha Centauri (ngôi sao gần nhất) cách quả cam 1300 dặm (Denver, Colorado).
+ Hãy xem xét vũ trụ của nhỏ là dường nào. Một vật chất trong vũ trụ đều do các nguyên tử dựng nên. Có nhiều nguyên tử trên đầu cây viết mực đến nỗi nếu một đoàn quân bốn người hàng ngang sát vai nhau diễn hành qua, mỗi người lính đang mang một nguyên tử, sẽ phải tốn đến 20.000 năm cho đoàn quân đó đi ngang qua.
+ Hãy xem xét sự lạ lùng của cơ thể con người. David nói rằng chúng ta “được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng”, Thi thiên 139:14. Một tinh dịch và một quả trứng hiệp nhau tạo ra sự sống. Không có hai người trên thế gian giống nhau như đúc được. Không có hai dấu tay giống nhau. Hãy xem xét sự lạ lùng của ADN. Mỗi một trong 7 nghìn tỉ rưỡi tế bào trong cơ thể của bạn chứa chất di truyền tạo ra một người khác như bạn. Và, AND của bạn rất đặc biệt đối với bạn! Bạn rất khác với từng người khác đang sinh sống đây.
+ Hết thảy những việc nầy đang gào lên rằng có một Đức Chúa Trời! Bạn còn cần thêm một dấu lạ nào nữa không?
+ Sự thực là, những dấu hiệu nầy và thêm nhiều dấu khác, là minh chứng tích cực về sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Chối bỏ Ngài và Lời của Ngài trong khi bạn xưng mình đang trông đợi một dấu lạ thì chẳng có gì khác hơn là loạn nghịch chống lại Đức Chúa Trời, Rôma 1:18-21.
+ Nếu bạn đang tìm kiếm một dấu lạ hôm nay, đừng nhìn đâu xa hơn đồi Gôgôtha! Thập tự giá ấy đứng như một dấu đời đời nói tới tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho hạng tội nhân hư mất, Rôma 5:8. Nếu bạn đang tìm kiếm một dấu lạ, hãy nhìn vào ngôi mộ trống kia kìa. Đó là một dấu đời đời cho thấy Cứu Chúa của chúng ta đang sống đời đời, Khải huyền 1:18. Nếu bạn cần một dấu lạ chỉ ra con đường đến với Đức Chúa Trời, hãy nhìn vào quyển Kinh Thánh trên tay của bạn đó! Quyển sách ấy đã sống còn với nhiều lần tấn công của kẻ thù nghịch Đức Chúa Trời và nó vẫn rõ ràng đang chỉ ra con đường cứu rỗi, Công Vụ các Sứ Đồ 16:31. Nếu bạn đang tìm kiếm một dấu lạ để chứng minh những lời xưng nhận của Kinh Thánh và của Chúa là thực, chỉ hãy nhìn quanh bạn đi! Nhiều đời sống được thay đổi, hết thảy là minh chứng cho thấy một người nên cần có đức tin nơi Chúa Jêsus! (Minh họa: Những ai được cứu bằng cách nhìn vào con rắn bằng đồng, Xuất Êdíptô ký 21, là minh chứng cho cái nhìn của đức tin có thể chữa lành thân thể!)
+ Người dòng Pharisi không tin vì họ không muốn tin. Đòi hỏi của họ về một dấu lạ chỉ là làn khói xanh mà thôi. Cho dù Chúa Jêsus mở các từng trời ra, họ vẫn sẽ không chịu tin theo Ngài đâu.
+ Họ chối bỏ Ngài vì Ngài không phải là điều mà họ đang trông đợi. Còn lời cáo lỗi của bạn thì sao?
II. MỘT LỜI TUYÊN BỐ THẬT LONG TRỌNG (câu 12)
+ Khi Chúa Jêsus nghe thấy đòi hỏi của họ, Ngài rất đau buồn trong linh hồn Ngài. Có lẽ Ngài đã thở ra sự thất vọng và có lẽ cả sự giận dữ nữa. Thắc mắc của Ngài: “Làm sao dòng dõi nầy xin dấu lạ?” là một thắc mắc phát sinh ra do sự kinh ngạc! Rốt lại, dòng dõi đó đã có dấu lạ lớn lao nhất trong mọi sự ở giữa họ. Họ đã có Đấng Mêsi, Đức Chúa Trời ở trong loài xác thịt đang bước đi giữa vòng họ và thậm chí họ cũng không công nhận Ngài nữa. Họ đang tìm kiếm một dấu lạ từ trời và Thiên Đàng đã chiếm lấy nơi cư trú giữa vòng họ mà họ đã bỏ qua điều đó!
+ Chúa Jêsus phán: “Ai đã thấy ta, tức là đã thấy Cha”, Giăng 14:9. Nhưng, khi người ta nhìn vào Chúa Jêsus, họ không nhìn thấy Đức Chúa Cha, họ nhìn thấy ma quỉ, Mác 3:22. Dòng dõi ấy đã có tất cả những dấu lạ và họ không thể nhìn thấy lẽ thật đang đứng ngay trước mắt họ. Đây là cách Giăng mô tả điều đó, Giăng 1:1-14.
+ Dòng dõi ấy đã có tất cả những dấu lạ và họ đã thất bại không nhìn thấy sự thật. Vì thế, Chúa Jêsus nói cho họ biết họ sẽ chẳng được ban cho dấu lạ nào cả, trừ ra dấu lạ của tiên tri Giôna, Mathiơ 12:39-40. Dấu lạ duy nhứt họ được ban cho sẽ là sự sống lại của Đấng Christ từ kẻ chết. Khi dấu lạ ấy xảy đến y như Chúa Jêsus đã phán nó sẽ xảy đến, họ cũng chối bỏ luôn, Mathiơ 28:11-15. Dòng dõi ấy từ chối không chịu tin vì họ không muốn tin! Chúa Jêsus vốn biết rõ tình trạng của họ và Ngài từ chối không dự vào trò chơi của họ. Ngài nói cho họ biết rằng Ngài đến không phải chỉ lo làm dấu lạ.
+ Có hai vấn đề cơ bản với dấu lạ: Thứ nhứt, khi một dấu lạ được làm ra, người ta lại muốn có dấu lạ khác. Chuyện ấy sẽ không bao giờ là đủ được đâu! Bất luận Chúa Jêsus đã làm gì, những người nầy sẽ không bao giờ chịu tin theo đâu! Ngài có thể mở các từng trời ra và khiến hằng hà sa số thiên sứ hiện ra, nhưng họ còn muốn xem thấy nhiều nữa. Ngài có thể làm ra bất kỳ dấu kỳ phép lạ nào trên các từng trời và họ vẫn không chịu tiếp nhận Ngài! Họ luôn muốn có thêm một phép lạ nữa. Cũng thực như thế hôm nay! Con người không bao giờ thấy thỏa mãn. Nếu họ đến vì cớ cảm xúc mạnh mẽ, họ sẽ đòi hỏi nhiều, nhiều nữa.
Thứ hai, dấu lạ không cứu được, đức tin mới cứu được thôi! Chúa Jêsus đã làm ra tất cả những dấu lạ có thể tưởng tượng được và dấu lạ ấy sẽ chẳng cứu được một linh hồn nào cả, trừ phi linh hồn ấy đến với Ngài với đức tin đơn sơ như con trẻ! Các phép lạ không cứu được linh hồn, điều đó chỉ có được là do đức tin. Khi đức tin chạm đến ân điển, phép lạ lớn lao nhất trong mọi phép lạ, sự cứu rỗi của linh hồn con người bèn diễn ra.
+ Chúa Jêsus đến không phải là chỉ chuyên làm phép lạ đâu! Ngài chuyên lo việc cứu rỗi! Nếu bạn đang trông đợi một kinh nghiệm trên con đường đến thành Đamách trước khi bạn đến với Chúa Jêsus, có lẽ bạn sẽ chờ đợi lâu dài đấy. Hầu hết người ta không xem diễn trò hài đâu. Hầu hết người ta đều bị thuyết phục về tội lỗi của họ, được kéo đến với Chúa Jêsus và được mời đáp ứng với Ngài bởi đức tin đơn sơ, Êphêsô 2:8-9.
Nếu bạn trông đợi một dấu lạ, bạn phải đi địa ngục đang khi bạn chờ đợi. Một lần nữa, dấu lạ quan trọng nhất trong mọi dấu lạ đã được ban ra rồi! Hãy nhìn vào đồi Gôgôtha, và nhìn xem một Cứu Chúa bị đóng đinh trên thập tự giá. Hãy nhìn vào ngôi mộ trống và nhìn thấy Ngài đã sống lại từ kẻ chết. Nếu bạn có thể tin theo hai biến cố đó rồi xem trọng chúng, bạn sẽ được cứu, Rôma 10:9!
+ Đây là điều Chúa đang ra sức nói với bạn hôm nay: “Sẽ chẳng có một dấu lạ nào ban cho dòng dõi nầy”. Nếu bạn đang trông đợi một dấu lạ, bạn đang trông đợi một điều sẽ không xảy đến! Hãy đến với Chúa Jêsus ngay bây giờ và được cứu trong khi bạn vẫn còn có thể!
III. MỘT SỰ BỎ ĐI ĐÁNG BUỒN (câu 13)
+ Lời lẽ của câu 13 nằm giữa vòng những câu đáng buồn nhất trong tất cả các sách Tin Lành: “Ngài bèn bỏ họ …”. Chẳng có gì phải nói thêm và cũng chẳng còn có việc gì nữa để làm. Họ đã từ chối không chịu tin, và Ngài đã từ bỏ họ trước sự lựa chọn của họ.
Những người nầy đã kinh nghiệm cơn thạnh nộ trong sự chối bỏ của Đức Chúa Trời. Ngài đã để cho họ về với đường cũ của họ rồi bỏ họ trong chốn tối tăm của họ! Đúng là một tư tưởng rất khủng khiếp, nhưng đấy đúng là những gì Chúa Jêsus đã làm, Rôma 1:18-28.
+ Ngài sẽ không xử lý với bạn cho đến đời đời dâu, Sáng thế ký 6:3. Sẽ có một điểm khi Ngài tẻ tách ra khỏi bạn, không hề quay trở lại. Ngài sẽ từ bỏ bạn trong cõi đời đời mà bạn đã lựa chọn.
Nếu Đức Chúa Trời đang phán với bạn về sự được cứu rỗi, bạn cần phải ấp ủ tiếng phán của Ngài! Sẽ có một ngày khi Ngài sẽ thôi không phán với lòng bạn nữa. Ngày ấy là lúc nào chứ? Có thể là hôm nay; có thể là ngày mai; sự thực là, ngày ấy sẽ đến. Đừng đem linh hồn mình mà đánh cuộc với tư tưởng cho rằng bạn luôn có ngày mai để làm hòa lại với Đức Chúa Trời, Châm ngôn 27:1, “Kìa, hiện nay là thì thuận tiện; kìa, hiện nay là ngày cứu rỗi!”, II Côrinhtô 6:2!
+ Quí bạn ơi, chẳng có ai đi địa ngục vì Đức Chúa Trời gửi họ đến đó. Người ta đi địa ngục vì họ từ chối không chịu xây khỏi tội lỗi của họ và tin theo Chúa Jêsus. Người ta đi địa ngục vì họ “ưa thích sự tối tăm hơn sáng láng”. Người ta đi địa ngục vì Đức Chúa Trời là một Đức Chúa Trời yêu thương, Ngài không ép buộc một ai phải đi ngược lại với ý muốn của họ. Người ta đi địa ngục vì Đức Chúa Trời để cho họ đi theo đường riêng của họ. Có phải đấy là điều bạn mong muốn không?
+ Tôi không muốn làm cho ai phải hoang mang hôm nay đâu. Tôi không thể dọa bạn để bước vào sự cứu rỗi đâu. Bạn chỉ có thể được cứu, và bạn sẽ chỉ có thể được cứu, khi Thánh Linh Đức Chúa Trời lôi kéo bạn đến với Chúa Jêsus, Giăng 6:44. Nếu tôi có thể dọa bạn với Chúa Jêsus, tôi sẽ không chần chừ để chỉ làm thế.
Tôi không dọa bạn để bạn vào đấy đâu, nhưng tôi có thể nói cho bạn biết điều nầy: nếu bạn không đến với Đức Chúa Jêsus Christ rồi tin theo Ngài để được cứu trong đời nầy, bạn sẽ qua cõi đời đời ở trong địa ngục, xa rời Đức Chúa Trời, suốt cả cõi đời đời! Làm ơn, đừng bỏ phí ngày ân điển của mình. Hãy đến với Chúa Jêsus đang khi còn có thì giờ. Hãy đến với Chúa Jêsus và được cứu. Hãy đến với Chúa Jêsus ngay hôm nay.
Phần kết luận: Có phải bạn vẫn còn tìm kiếm một dấu lạ không? Cho phép tôi chỉ cho bạn ba điều:
+ Đây là một điều: Giăng 3:16-18 – “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời. Vả, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài xuống thế gian, chẳng phải để đoán xét thế gian đâu, nhưng hầu cho thế gian nhờ Con ấy mà được cứu. Ai tin Ngài thì chẳng bị đoán xét đâu; ai không tin thì đã bị đoán xét rồi, vì không tin đến danh Con một Đức Chúa Trời”.
+ Đây là một điều khác: Giăng 6:35-37: “Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng ta chẳng hề đói, và ai tin ta chẳng hề khát. Nhưng ta đã nói: Các ngươi đã thấy ta, mà chẳng tin. Phàm những kẻ Cha cho ta sẽ đến cùng ta, kẻ đến cùng ta thì ta không bỏ ra ngoài đâu”.
+ Đây là một điều khác nữa: Giăng 6:47: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ ai tin thì được sự sống đời đời”.
Có nhiều bảng biểu lắm, nếu bạn muốn, và từng bảng ấy được thấy ngay ở đây trong Kinh Thánh. Hãy chú ý những bảng biểu và Thiên Đàng sẽ trở thành quê hương của bạn. Bỏ qua những bảng biểu thì bạn sẽ hướng tới một kết cuộc rất thê thảm đó.
Có phải Chúa đang phán với bạn về linh hồn và ơn cứu rỗi của bạn không? Hãy chú ý đến tiếng phán của Ngài và hãy đến với Ngài ngay bây giờ đi!
Hãy tưởng tượng một tài xế đang lái xe trên xa lộ đi ngang qua tấm bảng biểu nói cho anh ta biết rằng cây cầu bắt ngang qua dòng sông không còn nữa. Hãy hình dung chính gã tài xế ấy đang lao mình vào sự chết của hắn xuống dòng sông vì hắn bỏ qua mọi bảng biểu dẫn đường. Bạn nói: “Chẳng ai làm một việc dại dột như thế cả!”
Ồ không? Há đấy chẳng phải là điều bạn đang làm sao? Bạn đang tốc độ trên đường đời hướng tới sự chết của chính mình và cây cầu không còn nữa. Tuy nhiên, bạn bỏ qua hết bảng hướng dẫn nầy đến bảng hướng dẫn khác nói cho bạn biết phải dừng lại và đổi đường khác. Đừng lao mình vào Địa Ngục! Hãy đến với Chúa Jêsus và được cứu. Hãy đến ngay hôm nay. Hãy đến trong lúc bây giờ!

Mác 8:1-9: "Cứu Chúa: Ngài quan tâm"



Mác 8:1-9
Cứu Chúa: Ngài quan tâm

Phần giới thiệu: Chúa Jêsus vẫn còn ở trong xứ của dân Ngoại. Ngài đang ra sức dạy dỗ các môn đồ Ngài lẽ thật cho rằng không một người nào trong thế gian bị hạn chế đối với sứ điệp Tin Lành. Là người Do thái tôn giáo, các môn đồ đã được nuôi dạy phải để ý tới các hạn chế đối với dân Ngoại. Họ đã được dạy dỗ rằng họ chẳng nên có một sự tiếp xúc nào với những kẻ chẳng phải là người Do thái. Chúa Jêsus muốn người của Ngài phải hiểu rõ rằng Ngài đã đến trong thế gian để cứu dân sự Ngài, bất cứ đâu tìm thấy họ.
Để đưa lẽ thật nầy đến tận nhà họ, Chúa Jêsus đã đưa họ vào một khu vực mà dân Ngoại chiếm ưu thế. Thứ nhứt, Ngài chữa lành cho con gái của người đàn bà dân Canaan. Kế đó, Ngài chữa lành cho một kẻ bị điếc và ngọng.
Sau khi phép lạ ấy đã được làm ra, Chúa Jêsus bắt đầu dạy cho dân chúng Lời của Đức Chúa Trời. Khi sứ điệp nầy mở ra, Chúa Jêsus đã dạy dỗ cho đám dân đông trong ba ngày. (Minh họa: Thật là khó giữ dân chúng ở lại với bạn quá 12 giờ trưa ngày Chúa nhựt, có đâu đến ba ngày). Khi Ngài dạy dỗ xong, và Chúa Jêsus sẵn sàng cho đám dân đông đó ra về, Ngài công nhận sự thực rằng dân chúng chẳng có đồ ăn. Ngài không thể để cho họ ra về mà phải đói meo. Nếu Ngài làm thế, Ngài biết rõ một số người sẽ bị ngất đi vì đói một khi họ hướng về nhà của họ. Vì thế, Chúa Jêsus làm những gì Ngài đã làm trước đây trong chức vụ của Ngài, Mác 6:34-44, Ngài đã cho đoàn dân đông ăn qua một phép lạ đầy quyền năng.
Có một số điểm tương tự giữa việc cho dân chúng nầy ăn và việc trước kia.
+ Cả hai phép lạ đều có đoàn dân rất đông.
+ Cả hai phép lạ đều diễn ra ở một địa điểm mà thức ăn không sẵn có.
+ Trong hai phép lạ, Chúa Jêsus đã sử dụng một lượng nhỏ thức ăn để cho nhiều người ăn.
+ Cả hai phép lạ đều sử dụng bánh và cá.
+ Trong hai phép lạ, Chúa Jêsus phải dùng đến các môn đồ.
+ Trong hai phép lạ, các môn đồ đã nghi ngờ khả năng làm thỏa mãn nhu cầu của Chúa.
+ Trong hai phép lạ, Chúa Jêsus đã đưa ra câu hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu bánh?”
+ Trong hai phép lạ, Chúa Jêsus đã sử dụng những gì Ngài đang có, Ngài cảm tạ Đức Chúa Trời vì các thứ ấy, rồi bẻ ra.
+ Trong hai phép lạ, bánh và cá được nhân rộng trong hai bàn tay của Chúa Jêsus.
+ Trong hai phép lạ, đoàn dân đông hết thảy đều thỏa mãn.
+ Trong hai phép lạ, một lượng lớn thức ăn còn chừa lại.
Trong khi có nhiều điểm tương tự, cũng có một vài điểm khác biệt giữa phép lạ nầy và phép lạ trước.
+ Số người ăn trong phép lạ nầy có khác; 5.000 so với 4.000.
+ Số bánh được sử dụng trong phép lạ nầy có khác; 5 ổ bánh so với 7 ổ bánh.
+ Số thức ăn còn chừa lại qua phép lạ nầy có khác; 12 giỏ so với 7 giỏ.
+ Phép lạ trước đã diễn ra sau một ngày dạy dỗ. Phép lạ nầy đã diễn ra sau ba ngày dạy dỗ.
+ Trong phép lạ trước, Chúa Jêsus đã bị tác động bởi những nhu cần thuộc linh của đám dân đông, Mác 6:34. Trong phép lạ nầy, Chúa Jêsus bị tác động bởi những nhu cần thuộc thể của đám dân đông đó.
+ Phép lạ trước đã được làm ra sử dụng đồ ăn từ một nguồn ở bên ngoài, Giăng 6:9. Trong phép lạ nầy, rõ ràng là Chúa Jêsus sử dụng những gì các môn đồ đã có sẵn rồi.
+ Phép lạ trước được ấn định để dạy dỗ các môn đồ rằng Chúa Jêsus là “Bánh Hằng Sống” cho người Do thái. Phép lạ nầy được ấn định để dạy cho họ biết Chúa Jêsus là “Bánh Sự Sống” cho thế gian.
Trên hết mọi sự, phép lạ nầy tỏ ra Chúa Jêsus là Cứu Chúa hay quan tâm. Phép lạ ấy dạy cho chúng ta biết rằng Ngài quan tâm đến phương diện thuộc linh trong đời sống của chúng ta; Ngài cũng quan tâm đến phương diện vật chất trong đời sống của chúng ta nữa. Tôi muốn chúng ta nên xem xét phép lạ nầy hôm nay. Khi chúng ta xem xét, tôi muốn bạn phải có cái nhìn về đề tài Cứu Chúa; Ngài quan tâm.
I. ĐOÀN DÂN ĐÔNG VÀ NHU CẦN CỦA HỌ
+ Số người nầy đã ở với Chúa Jêsus đến ba ngày. Họ đã có một kỳ “nhóm trại” và Chúa Jêsus đang lo giảng dạy. Bây giờ, sự dạy đã kết thúc và Chúa Jêsus sẵn sàng để giải tán buổi thờ phượng. Ngài biết dân chúng đã sử dụng hết thức ăn của họ và chẳng còn gì để ăn trên chuyến đi trở về nhà của họ.
Theo câu 3, có nhiều người đã đi một khoảng đường thật xa để nghe Ngài rao giảng. Số dân đông nầy đã có một nhu cầu theo con người rất phổ thông mà họ không thể tự làm cho mình thỏa mãn được.
+ Hết thảy chúng ta tìm thấy chính mình trong chính tình huống khó xử như thế thật nhiều lần. Có những lúc khi hết thảy chúng ta đều có nhu cần về vật chất, về thuộc thể.
+ Thành thật mà nói, đôi khi tôi rất ngại khi phải rao giảng về mọi nhu cần thuộc thể và vật chất của chúng ta. Có nhiều sự giảng dạy bản thân nó tựu trung vào lãnh vực ấy. Thế nhưng, bạn cần phải biết: Đức Chúa Trời hay quan tâm!
+ Con cái của Israel đã thiếu thức ăn và nước uống khi họ hành trình trong đồng vắng – Xuất Êdíptô ký 16:3; 17:2.
+ David đã đối diện với thời điểm khi ông chẳng có chi để mà ăn – I Samuên 21:3.
+ Ngay cả Chúa Jêsus, Ngài vốn biết rõ chiều sâu của sự nghèo khổ, đói khát – Mathiơ 4:2; 8:20; Giăng 19:28; II Côrinhtô 8:9.
+ Chúa Jêsus cũng đã kinh nghiệm sự đau khổ không thể tưởng tượng được – Êsai 50:6; 53:4-6; 52:14; Mathiơ 26:67; 27:29-30.
+ Hết thảy chúng ta đều biết thế giới nầy là một nơi đau khổ, Gióp 14:1; 5:7; Giăng 16:33.
+ Hầu hết nhiều người trong phòng nhóm nầy đều quen thuộc với sự đau khổ theo phần xác thể.
+ Hầu hết đều biết sự bất ổn và những nan đề xảy đến với sự căng thẳng về tài chính.
+ Có người đã sống qua sự hành hại của những nan đề về tình cảm và về thuộc linh.
+ Gần như là ai nấy ở đây đều biết tổn thương và tổn thương sâu sắc có ý nghĩa như thế nào rồi.
+ Đấy là kinh nghiệm phổ thông của chúng ta trong đời nầy. Solomon đã nói như sau: “Vậy, ích chi cho người lao khổ, cực lòng mà làm việc ở dưới mặt trời? Vì các ngày người chỉ là đau đớn, công lao người thành ra buồn rầu; đến đỗi ban đêm lòng người cũng chẳng được an nghỉ. Điều đó cũng là sự hư không” (Truyền đạo 2:22-23). Tôi nghĩ chúng ta đều hiểu rõ lẽ thật cho rằng hết thảy chúng ta đều có những nhu cần trong đời sống của chúng ta.
II. CHÚA VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT CỦA NGÀI
+ Câu 2 cho chúng ta biết rằng Chúa Jêsus đã nhìn thấy đoàn dân đông và Ngài vốn biết rõ nhu cần của họ. Số người nầy đã ở với Ngài trong ba ngày, giờ đây họ mệt mõi và đói khát. Ngài biết rõ họ không có khả năng thực hiện chuyến đi về nhà của họ mà không ngất xỉu dọc đường vì đói khát.
Mấy câu nầy cho chúng ta biết Chúa Jêsus đang nói: “Ta thương xót đoàn dân nầy”. Nói như thế có nghĩa là: “Tấm lòng Ngài có cảm tình với họ”. Thương xót là “sự đồng cảm kèm theo với ước muốn giúp đỡ”. Ngài bị cảm động bởi nhu cần của họ và Ngài quyết định làm việc chi đó để giúp đỡ.
+ Năm lần trong các sách Tin Lành Kinh Thánh ghi lại rằng Chúa Jêsus đã “động lòng thương xót”. Đấy là những gì tác giả của các sách Tin Lành đã nói về Ngài. Trong phân đoạn nầy, Chúa Jêsus nói: “Ta thương xót đoàn dân nầy”. Đây là cái nhìn thoáng qua vào thẳng tấm lòng của Chúa Jêsus. Ngài đang dạy cho các môn đồ biết rằng Ngài nhìn thấy một nhu cầu và Ngài quyết phải làm một việc gì đó về nhu cần ấy.
+ Tôi ngợi khen Chúa vì chúng ta đang hầu việc một Cứu Chúa biết quan tâm, Hêbơrơ 4:15; I Phierơ 5:7. Từ ngữ “săn sóc” trong I Phierơ 5:7 có ý tưởng “làm ích cho ai đó”. Chúa chúng ta rất chú trọng đến những việc tác động vào đời sống của bạn!
+ Loại quan tâm và thương xót nầy có thể được thấy xuyên suốt những trang giấy của Lời Đức Chúa Trời. Chúng ta đang hầu việc một Đức Chúa Trời biết quan tâm!
+ Ai giữa vòng chúng ta biết quan tâm đến những nhu cần của dân Israel? Mọi sự họ đã làm là kêu ca, lằm bằm và rên rỉ. Đức Chúa Trời vẫn quan tâm đến họ! Ngài đã ban cho họ thức ăn và nước uống. Ngài từng hiện diện với họ. Ngài bắt phục mọi kẻ thù của họ. Ngài làm ra hết phép lạ nầy đến phép lạ khác vì ích cho họ.
+ Ai đã quan tâm đến một nô lệ có tên là Aga và con trai của nàng? Đức Chúa Trời quan tâm! Ngài đã đến với nàng theo cách riêng và đã tiếp trợ mọi sự nàng có cần để tồn tại trong đồng vắng.
+ Ai đã quan tâm đến một bà góa dân Ngoại và con trai bà ta sắp sửa đói mà chết? Đức Chúa Trời đã quan tâm và Ngài đã sai một người của Đức Chúa Trời đến tại nhà của bà ta hầu cho Ngài có thể chúc phước và sử dụng bà ta để làm thỏa mãn nhu cần của Êli.
+ Hàng trăm người đã ngã chết mỗi ngày trong xứ Israel đang khi Chúa Jêsus có mặt ở đây. Ai sẽ quan tâm nếu có một người tên là Laxarơ, một đứa con gái nhỏ 12 tuổi, hoặc con trai duy nhứt của bà góa đáng thương kia đã chết mất? Chúa Jêsus quan tâm và Ngài đã làm cho họ hết thảy đều được sống lại từ kẻ chết!
+ Ai sẽ quan tâm nếu một số tội nhân chối bỏ Đức Chúa Trời, thù ghét Đấng Christ phải đi Địa Ngục? Đức Chúa Trời quan tâm vì Ngài đã sai Con Ngài đến chịu chết vì những tội nhân đó, Giăng 3:16. Chúa Jêsus quan tâm vì Ngài bằng lòng gánh lấy chỗ của chúng ta trên thập tự giá, Êsai 53:4-6; II Côrinhtô 5:21; I Phierơ 2:24.
+ Tôi ngợi khen Chúa vì chúng ta đang phục vụ một Đức Chúa Trời, Ngài thành thật quan tâm đến mọi nhu cần của dân sự Ngài. Chúng ta đừng nên chần chừ không đem mọi nhu cần của mình đến với Ngài! Ngài biết rõ hoàn cảnh của chúng ta, Gióp 23:10. Và Ngài quan tâm đến nhu cần của chúng ta: “Mắt Đức Giê-hô-va đoái xem người công bình, lỗ tai Ngài nghe tiếng kêu cầu của họ” (Thi thiên 34:15). Ngài quan tâm đến bạn đấy!
Chúa Jêsus mời chúng ta đến với Ngài, Mathiơ 11:28. Chúng ta nên chú ý sự kêu gọi của Ngài và đem mọi nhu cần của chúng ta đến với Ngài. Ngài sẽ giúp đỡ chúng ta trong thì hoạn nạn của chúng ta, Hêbơrơ 4:16; Philíp 4:6-7; Thi thiên 46:1.
III. PHÉP LẠ VÀ NHỮNG BÀI HỌC CỦA NÓ
+ Sau khi công bố ước muốn của Ngài là cho đoàn dân đông ăn, câu 3, ngay lập tức Chúa Jêsus bị đón nhận với sự nghi ngờ, câu 4. Các môn đồ đã nhìn thấy rồi Chúa Jêsus đã cho 5.000 người ăn, chưa kể phụ nữ và trẻ em, thế mà họ vẫn nghi ngờ khả năng làm việc khó của Ngài.
Ở câu 5, Chúa Jêsus hỏi họ chính câu hỏi mà Ngài đã hỏi họ lần trước kia Ngài đã cho đoàn dân đông ăn, Mác 6:38. Ngài hỏi họ: “Các ngươi có bao nhiêu bánh?” Trong phép lạ trước kia, họ đi vào đám dân đông để xem coi có bánh hay không!?! Trong phép lạ nầy, các môn đồ được kêu gọi phải dâng lên những gì họ đang có.
Như Ngài đã làm lần trước, Chúa Jêsus đã cầm lấy mẫu bánh nhỏ có sẵn, rồi cảm tạ Đức Chúa Trời vì bánh ấy. Tiếp đến, Ngài bẻ bánh ra rồi trao nó cho người của Ngài để cung ứng cho đám dân đông. Giống như việc đã xảy ra lần trước, bánh và cá đã nhân rộng ra khi Ngài bẻ chúng. Phép lạ đã diễn ra trong bàn tay của Chúa.
Khi bữa ăn hoàn tất và ai nấy đều đã no nê, câu 8, các môn đồ đã thu thập phần thừa lại. Trong phép lạ trước, họ được 12 giỏ đầy. Trong phép lạ nầy, họ được 7 giỏ đầy, câu 8.
Giỏ có ý nói phép lạ trước là một cái giỏ nhỏ có thể chứa được lượng thức ăn vừa đủ cho một người. Từ ngữ “giỏ” ở đây đề cập tới một cái giỏ lớn đủ để chứa một người. Đây cũng chính là từ được sử dụng để chỉ cái giỏ mà mấy người kia sử dụng để dòng Phaolô xuống từ các bức tường thành Jerusalem, khi ông cần thực hiện một sự thoát thân gấp rúc, Công Vụ các Sứ đồ 9:26. Trong phép lạ nầy, lượng thức ăn còn thừa lại là rất nhiều! Có thể phần ấy lên tới mấy trăm cân!
+ Có vài bài học mà chúng ta có thể thu lượm được từ phép lạ nầy. Cho phép tôi chia sẻ chúng với bạn hôm nay.
+ Phép lạ nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng Chúa Jêsus là Cứu Chúa của thế gian. Khi Chúa Jêsus cho 5.000 người ăn, Mác 6:35-44, đoàn dân đông chỉ toàn là người Do thái. Khi phép lạ nầy được làm ra, Chúa Jêsus đang ở trong một phần xứ hầu hết toàn là dân Ngoại. Ngài muốn các môn đồ của Ngài nhìn biết rằng Ngài đã đến để cứu người ta từ “mọi nước, mọi chi phái, mọi tiếng và mọi dân tộc” (Khải huyền 14:6). Phải, Chúa Jêsus đã đến trong vai trò Đấng Mêsi của người Do thái, nhưng Ngài đã đến với sự biết rõ người Do thái sẽ chối bỏ Ngài, Giăng 1:11.
Nhưng, Chúa Jêsus hoàn toàn đến với thế gian nầy để chịu chết trên thập tự giá vì tội lỗi của dân sự Ngài, Mathiơ 1:21. Chúa Jêsus đã đến để hiến sự sống của Ngài cho “hễ ai” chịu tin cậy Ngài thì được cứu, Khải huyền 22:17. Ngài là Cứu Chúa duy nhứt, Giăng 14:6. Ngài là Đấng Cứu Thế của thế gian, Giăng 3:16.
+ Phép lạ nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng Chúa Jêsus còn hơn là đủ làm thỏa mãn những nhu cần đang tồn tại trong đời sống của dân sự Ngài. Hãy xem Êphêsô 3:20. Câu nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng Ngài có khả năng làm bất cứ điều gì.
+ Ngài có khả năng làm thỏa mãn mọi nhu cần trong đời sống của bạn, Mathiơ 6:25-34. Gã giềng giàng của bạn to cở nào không phải là vấn đề đâu; hòn núi của bạn cao bao nhiêu; đồng trũng của bạn bao sâu; Ngài còn hơn là đủ cho nhu cần!
+ Ngài có khả năng cung ứng cho bạn sự yên ủi qua mọi giông tố của cuộc sống, II Côrinhtô 12:9.
+ Ngài có khả năng mặc lấy quyền phép cho bạn để làm theo ý chỉ của Ngài, Philíp 4:13.
+ Ngài có khả năng cùng đi từng dặm đường với bạn, Hêbơrơ 13:5; Mathiơ 28:20.
+ Ngài mặc nhiên là Đấng mà bạn cần đến trong mọi chặng đường của cuộc sống, Xuất Êdíptô ký 3:14; Thi thiên 84:11-12.
+ Sự tiếp trợ của Ngài luôn luôn làm thỏa mãn hay vượt quá mọi nhu cần! Chỉ có Ngài mới có thể làm được như thế!
+ Phép lạ nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng Ngài là mọi sự chúng ta có cần cho hành trình về quê hương. Khi dân chúng được no nê rồi, Chúa Jêsus sai người nhặt lại phần thừa của bữa ăn rồi Ngài cho dân chúng ra về. Họ sẽ làm gì với 7 cái giỏ đầy những thức ăn? Mấy cái giỏ nầy có thể chứa mỗi cái hàng trăm cân! Tôi chỉ suy tưởng thôi, nhưng tôi nghĩ rằng dân chúng đã được khích lệ đem theo một ít thức ăn với họ để họ có thể đủ sức đi suốt con đường.
Ngợi khen danh Ngài, Ngài chu cấp mọi sự chúng ta có cần để đi suốt đường về quê hương. Giống như Êliêse, Sáng thế ký 24:10; 22; 53, Đức Thánh Linh tiếp trợ cho chúng ta những động viên để cứ tiến tới trước. Có khi con đường gồ ghề lắm và xác thịt sẽ mệt mõi, nhưng Đức Chúa Trời nhìn thấy việc ấy, Ngài nhìn thấy chúng ta có mọi sự chúng ta cần thiết để chúng ta có thể đi suốt con đường! Đức Thánh Linh giữ việc chìa cái túi ân điển ra và phân phối những sự giàu có của Chúa. Không một ai trong dân sự Ngài sẽ ngất xỉu dọc đường! Từng người một trong số họ sẽ tiến thẳng về quê hương, Giăng 6:37-40.
+ Phép lạ nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng chúng ta là dân có đức tin nhỏ. Các môn đồ đã nhìn thấy rồi Chúa Jêsus cho một số đông dân chúng ăn với một ít thức ăn, nhưng họ vẫn hồ nghi Ngài khi nan đề phát sinh. Bây giờ, chúng ta cũng một thể ấy! Số người nầy đã nhìn vào đám dân đông rồi nói: “Anh em ơi, đừng lo nhé! Chúng tôi biết anh em đang đói khát đây, nhưng chúng tôi cũng biết rằng Chúa Jêsus vốn có một chương trình để cho các anh em ăn. Chỉ hãy ngồi xuống và nhìn xem Ngài đến với mấy cái lò bánh của thiên đàng và tạo ra đủ bánh và cá cho từng người một trong anh em. Chúng tôi hy vọng anh em đang đói khát, vì Chúa Jêsus sắp sửa dọn bàn và bàn ấy sẽ đầy tràn!”
Có bao nhiêu lần Chúa lo liệu cho bạn? Có bao nhiêu lần Ngài đã dời đi ngọn núi cho bạn? Có bao nhiêu lần Ngài đưa bạn qua đồng trũng kia? Có bao nhiêu lần Ngài lo liệu cho bạn khi dường như chẳng có có phương thế nào khác nữa? Và có bao nhiêu lần bạn vẫn hồ nghi Ngài khi thử thách kế tiếp thoắt đến trong đời sống của bạn? Ồ, chúng ta là một dân có đức tin ít ỏi quá!
Làm sao chúng ta khấm khá lên nếu chúng ta chỉ học biết tin cậy Ngài?
+ Làm sao chúng ta khấm khá được nếu chúng ta chỉ biết có thái độ của Gióp, Gióp 1:20-21: “Gióp bèn chổi dậy, xé áo mình, và cạo đầu, đoạn xấp mình xuống đất mà thờ lạy, và nói rằng: Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ, và tôi cũng sẽ trần truồng mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!”
+ Chúng ta có khấm khá hơn không một khi chúng ta sử dụng thái độ của Phaolô, II Côrinhtô 12:9-10: “Nhưng Chúa phán rằng: Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối. Vậy, tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu đuối tôi, hầu cho sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi. Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối, nhuốc nhơ, túng ngặt, bắt bớ, khốn khó; vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ”.
+ Chúng ta có khấm khá hơn không nếu chúng ta chỉ lấy lời khuyên đơn sơ của Chúa Jêsus vào lòng? Ở Mác 11:22-24 Chúa Jêsus phán: “Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán rằng: Hãy có đức tin đến Đức Chúa Trời. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai sẽ biểu hòn núi nầy rằng: Phải cất mình lên, và quăng xuống biển, nếu người chẳng nghi ngại trong lòng, nhưng tin chắc lời mình nói sẽ ứng nghiệm, thì điều đó sẽ thành cho. Bởi vậy ta nói cùng các ngươi: Mọi điều các ngươi xin trong lúc cầu nguyện, hãy tin đã được, tất điều đó sẽ ban cho các ngươi”.
+ Phép lạ nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng Đức Chúa Trời của chúng ta không phải là một Đức Chúa Trời keo kiệt. Ngài minh chứng còn hơn là đủ cho dân đó và chính ao ước của Ngài là ban cho bạn còn rời rộng hơn là đủ nữa, Luca 12:32; Giăng 10:10. (Minh họa: Ngài là Đức Chúa Trời của sự tột bực – Sáng thế ký 1:20; Xuất Êdíptô ký 15:1; Hêbơrơ 7:25. Đức Chúa Trời của chúng ta là Đức Chúa Trời của sự dư dật! Ngài dư dật yêu thương; dư dật thương xót; dư dật ân điển; dư dật phước hạnh; dư dật mọi sự hơn là bạn có cần nữa! Cảm tạ Đức Chúa Trời, Ngài thật là dư dật!)
+ Phép lạ nầy dạy cho chúng ta biết rằng những việc lớn lao có thể xảy ra nếu chúng ta chịu trao nhu cần vào trong tay Ngài! Một lượng bánh nhỏ và cá đã hóa ra đủ cho đoàn dân đông vì họ đã trao chúng vào trong tay Ngài.
Có phải bạn có một nhu cần? Hãy trao nhu cần ấy vào trong tay Ngài hôm nay! Có phải cuộc hôn nhân của bạn cần đến cái chạm của Ngài? Hãy trao nó vào trong tay Ngài hôm nay! Có phải cách ăn ở thuộc linh của bạn cần được phục hồi và thêm sinh lực? Hãy trao điều đó vào trong tay Ngài hôm nay! Bất luận là nhu cần nào, hãy trao nó vào trong tay Ngài hôm nay!
Phần kết luận: Bạn đang tìm kiếm điều gì hôm nay?
+ Có phải bạn đang nhìn chăm vào hoàn cảnh khó khăn, không biết phải thoát ra khỏi đó như thế nào không? Hãy trao nó cho Chúa Jêsus đi; Ngài là Cứu Chúa hay quan tâm!
+ Có phải bạn bị hư mất và đang có cần một Cứu Chúa? Có phải bạn hiểu rằng phương thức duy nhứt bạn sẽ được cứu là đến với Chúa Jêsus bởi đức tin? Hãy trao nó cho Chúa Jêsus đi; Ngài là Cứu Chúa hay quan tâm!
+ Có phải những ngọn núi của bạn cao quá và đồng trũng của bạn thì sâu quá hôm nay không? Có phải tấm lòng bạn tan vỡ dưới gánh nặng chồng chất không? Hãy trao nó cho Chúa Jêsus đi; Ngài là Cứu Chúa hay quan tâm!
+ Bất luận là nhu cần nào, nếu Chúa đã phán với lòng bạn hôm nay, hãy trao nó cho Chúa Jêsus đi; Ngài là Cứu Chúa hay quan tâm!