Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Mác 5.1-20: "THUẦN HÓA KẺ KHỦNG BỐ Ở NƠI MỒ MẢ"



Mác 5.1-20
THUẦN HÓA KẺ KHỦNG BỐ Ở NƠI MỒ MẢ
Phần giới thiệu
: Phân đoạn Kinh Thánh nầy nằm giữa một số tình huống vô vọng. Ngay trước các biến cố mà chúng ta vừa đọc, Chúa Jêsus cùng các môn đồ Ngài ra biển trong một cơn bão rất mãnh liệt. Các môn đồ dám chắc rằng họ sẽ chết, 4.38. Trong lý trí của họ, họ đã ở trong một tình huống rất vô vọng.
Khi họ còn dầm mình trong trận bão đó, các môn đồ dám chắc rằng họ sẽ chết. Số người ấy đều là hạng ngư phủ lão luyện, nhưng họ thấy bất lực chẳng thể giải quyết được nan đề của họ. Thế nhưng, trận bão đó ở ngoài biển sâu chẳng là vấn đề gì hết đối với Chúa của đại dương. Ngài đã quở bão và làm cho người của Ngài được yên lòng.
Giờ đây, Chúa Jêsus bước vào một loạt những tình huống bất khả thi. Ngài gặp gỡ một người bị tà ma ám. Người nầy bị hàng ngàn tà ma ám. Người không thể tự cứu mình và dân chúng ở chung quanh người cũng bất lực y như thế. Sau việc nầy, Chúa Jêsus sẽ xử lý với một người đàn bà bịnh hoạn và một đứa gái đã chết. Hết thảy bốn tình huống nầy cho thấy sự vô vọng theo triễn vọng của con người. Tuy nhiên, trong từng trường hợp nầy, Chúa Jêsus đã minh chứng rằng Ngài là Bậc Thầy của mọi sự ấy.
Nếu người bị tà am ám còn sống đến ngày nay, người ấy chắc sẽ bị đưa vào sống trong một dưỡng trí viện ngay. Người đàn bà bịnh hoạn kia chắc sẽ bị gửi vào khu chăm sóc ở giai đoạn cuối cùng. Còn đứa gái đã chết đó chắc sẽ được đưa ra nghĩa trang.
Khi chúng ta bước sang chương nầy, chúng ta sẽ khám phá ra rằng Chúa Jêsus không những là Chúa của Biển sâu. Ngài còn là Chúa của tà ma; Bậc Thầy của tật bịnh và là Chúa của sự chết nữa. Ngài sẽ chứng tỏ quyền phép của Ngài trên tất cả mọi tình huống, mọi nan đề, mọi khó khăn và mọi nguy hiểm.
Hôm nay, chúng ta sẽ thực hiện một chuyến đi đến nghĩa trang. Chúng ta sẽ quan sát khi Chúa Jêsus bày tỏ quyền phép của Ngài trên lãnh vực thuộc linh. Chúng ta sẽ quan sát Ngài giải phóng một người ra khỏi tình trạng vô vọng của vòng nô lệ và tà linh ám. Khi chúng ta quan sát Chúa giải phóng cho linh hồn đáng thương nầy, chúng ta cần phải in trong trí rằng Ngài có thể vận hành trong đời sống chúng ta với chính quyền phép ấy. Ngài có thể phán vỡ xiềng xích đang trói buộc chúng ta và Ngài có thể buông tha cho chúng ta được tự do!
Cho phép tôi chia sẻ ba chặng đường của cuộc gặp gỡ nầy, hiến hy vọng cho những ai đang ở trong vòng nô lệ hôm nay. Tôi muốn lấy mấy câu nầy rồi giảng về đề tài Thuần Hóa Kẻ Khủng Bố Ở Nơi Mồ Mả.

I. XEM XÉT NHÂN VẬT ĐÓ (các câu 1-5)
A. Sự ô uế của người (câu 2) – Khi câu chuyện nầy mở ra, Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng người nầy bị cầm giữ trong cái nắm chặt của ma quỉ. Satan là chủ của đời sống ông và ông đang ở trong một tình trạng vô vọng và bất lực.
Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng ông bị một linh ô uế ám! Khi ấy, chúng ta thấy rằng ông không những là ngôi nhà cho một tà ma ngu xuẫn, mà ông còn bị một đạo binh ma quỉ ám nữa, câu 9. Một đạo binh trong quân đội Lamã có thể từ 2.000 đến 6.000 người.
Ở câu 13, Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng khi tà ma rời khỏi người nầy, chúng đã ám vào một bầy heo khoảng 2.000 con! Người nầy hoàn toàn đã ở dưới quyền điều khiển của ma quỉ!
Trường hợp của người nầy chẳng khác gì với tình trạng của từng linh hồn bị hư mất trong thế gian, Êphêsô 2.1-3; Giăng 8.44. Ở trong khuôn khổ ấy đúng là rất đáng thương! Ông ta đang ở trong tình trạng rất ô uế!
B. Sự đồi bại của người nầy (các câu 3-4) – Hai cụm từ chú trọng về thế giới của người nầy. Hai cụm từ đó là: nơi mồ mả và xiềng xích. Người nầy có nơi ở của mình giữa vòng kẻ chết. Tà ma ở trong người đã đưa người ra khỏi chỗ người sống và ông ta dành đời sống của mình ở nơi mồ mả.
Trong thời buổi ấy, người ta không được chôn ở trong đất. Mồ mả được đục khoét bên sườn núi và thi thể được đem đặt ở đó. Vì cớ bị tà ma ám, người nầy đã sống với hài cốt và thi thể thối rửa của kẻ chết.
Chúng ta cũng được thuật cho biết rằng dân chúng ở chung quanh ông ta đã làm hết sức mình để hạn chế ông ta. Họ đã bắt trói ông ta lại với cùm xiềng. Cùm được gắn chặt vào hai bàn chân của ông ta. Xiềng xích thì trói hai bàn tay, hai cánh tay và thân mình của ông ta lại. Những thứ mà con người sáng chế ra như vầy không thể kềm giữ ông ta được. Ông ta đã phá vỡ chúng y như chúng được làm bằng giấy vậy.
Khi chúng ta nhìn vào linh hồn khốn khổ nầy, thật chẳng khó gì khi kể ông ta giống như những kẻ bị hư mất đang sống quanh chúng ta. Họ bị bẫy trong cùng một tình trạng đồi bại đáng thương nầy. Tội lỗi ám lấy tấm lòng của tội nhân hư mất buộc người phải dành trọn đời mình và phung phí nhiều năm tháng với kẻ chết. Tội nhân hư mất chẳng có ao ước gì để được sống quanh người sống. Sự chết và các việc làm của sự chết hết thảy họ đều quan tâm đến!
Tất nhiên, con người có những phương pháp của mình lo tìm cách khắc phục và chữa trị mọi nan đề đang hành hại nhân loại đó. Con người có ngục tù, thể chế và dưỡng trí viện của mình. Con người có những liều thuốc và môn tâm lý học làm giải đáp cho tình thế chẳng đặng đừng của con người. Nan đề với mọi nổ lực của con người lo chữa lành các nan đề của con người, ấy là mọi nổ lực của con người chỉ xử lý với các triệu chứng, chớ không xử lý với nguyên nhân của tình huống của con người.
Con người hành động y như ông ta hành động và làm những gì ông ta đang làm vì ông ta là một tội nhân! Hạng người hư mất chọn sự tối tăm hơn sự sáng vì họ ghét sự sáng, Giăng 3.19-21. Hạng người hư mất chọn tội lỗi hơn Cứu Chúa vì họ là ác và hoàn toàn muốn theo đuổi điều ác, Rôma 3.10-23.
Cho phép tôi nói thêm rằng một người tín đồ cần phải xem xét lại tấm lòng của mình (dù nam hay nữ) khi họ bắt đầu ước muốn các việc làm của sự tối tăm. Bạn cần phải nhìn vào tình trạng thuộc linh của mình khi bạn tìm thấy những lý do muốn tránh né sự sáng! Khi bạn không thể ngồi suốt một buổi thờ phượng truyền giảng, bạn có nan đề thuộc linh rồi đó! Khi bạn tìm thấy những lý do muốn tránh né nhà của Đức Chúa Trời, bạn đang có một nan đề thuộc linh rồi đó! Bạn đang khởi sự quay trở lại với những đường lối cũ của con người cũ. Đấy là một chỗ nguy hiểm và đáng sợ khi tìm gặp chính mình!
C. Sự tuyệt vọng của người nầy (câu 5) – Bạn có thể hình dung được nổi kinh hoàng mà người nầy gây ra không? Ông ta đang đứng ở đó trong nơi mồ mả. Ông ta trần truồng. Ông ta đang chạy quanh giống như một kẻ sống hoang sơ hết ngày và đêm. Ông ta tự cắt thịt mình và thân thể ông ta đầy với máu mủ và các vết sẹo. Ông ta kêu gào và la hét trong nổi đau đớn mình.
Chúng ta không biết người nầy cắt thịt mình với nổ lực tìm kiếm sự khuây khỏa tránh khỏi ma quỉ hay không hoặc ma quỉ có khiến ông ta làm như vậy hay không nữa!?!
Chúng ta không biết lý do tại sao ông ta cứ la hét, kêu gào và la lối trong nơi mồ mả như thế. Có thể là ông ta đã làm những việc nầy vì ông ta tuyệt vọng không được sống tự do. Có thể là ông ta đã làm các việc ấy vì ông ta buộc phải làm chúng. Dù điều nầy có như thế nào đi nữa, ông ta đang ở trong một tình huống tuyệt vọng và cần sự cứu giúp!
Dù bạn bị hư mất và trói buộc trong tội lỗi hay dù bạn đã được cứu và đang sống ngoài ý chỉ của Đức Chúa Trời, chỉ có một cách chữa lành duy nhứt cho tình trạng của bạn mà thôi! Bạn không cần một liều thuốc đâu. Bạn không cần một nhà tâm lý học. Bạn không cần một thầy tế lễ. Bạn không cần một chương trình. Bạn đang cần Chúa Jêsus! Ngài là thuốc giải cho độc tố tội lỗi! Ngài là phương chữa chạy cho tình trạng của bạn! Ngài là giải pháp cho nan đề của bạn! Hãy đến với Chúa Jêsus và nhận lãnh sự cứu giúp mà bạn đang có cần!
(Minh họa: Đấy là tình trạng của con người! Thật kinh khiếp thay, nhưng nó góp phần như một khuôn mẫu được đề ra cho hơn hàng triệu đời sống khác. Thật vậy, có nhiều người trong phòng nhóm nầy, thành phố và quốc gia nầy, họ đang sống trong ô uế, hư hoại và tuyệt vọng! Họ cần sự cứu giúp và chỉ có một nguồn cho sự cứu giúp mà họ cần: Danh của Sự Cứu Giúp là Chúa Jêsus!)
II. HÃY NHÌN XEM CHÚA (các câu 6-13)
A. Lòng thương xót của Chúa (câu 6) – Ai nấy trong khu vực đó đều sợ hãi con người nầy. Họ đã lẫn trốn trong kinh hoàng khi người nầy đến gần. Họ run sợ ở trong cánh cửa nhà của họ khi nghe thấy tiếng kêu gào đau khổ của ông ta. Những đứa trẻ bị cảnh cáo về con người điên cuồng nầy trong nơi mồ mả. Mọi người đều lẫn tránh con người đó, trừ ra Chúa Jêsus!
Đức Chúa Jêsus Christ không lẫn tránh con người nầy; Ngài thực hiện một chuyến đi đặc biệt ngang qua biển và đã đương đầu với biển chỉ vì Ngài muốn giải phóng con người nầy ra khỏi cái nắm bắt của Satan, 4.35.
Mọi người khác đều sợ hãi, lẫn tránh và khinh dễ con người nầy; Chúa Jêsus đã động lòng thương xót người! Chúa Jêsus đã lo lắng về tình trạng mà người nầy đang kẹt trong đó và Chúa Jêsus đã cảm động phải làm một việc gì đó đối với tình trạng ấy! Con người nầy thậm chí chẳng phải là người Do thái nữa! Ông ta là dân Ngoại và Chúa vẫn tìm đến ông ta!
Cảm tạ Đức Chúa Trời vì tình yêu vô hạn và lòng thương xót không dứt của Cứu Chúa! Ngợi khen Chúa, chẳng có trường hợp nào là vô vọng đối với Ngài! Chúng ta nhìn thấy người ta và đôi khi chúng ta nghĩ rằng có người sẽ bị hư mất. Có thể chúng ta lấy làm lạ không biết họ có thể hay sẽ được cứu không!?! Phải, tôi không thể nói cho bạn biết chắc là họ sẽ được cứu, nhưng tôi có thể nhìn quanh chính phòng nhóm nầy và tôi nhìn thấy hết trường hợp nầy đến trường hợp khác của nhiều người nam người nữ mà có nhiều người khác xem chắc là sẽ bị hư mất. Bạn đang có mặt ở đây và được cứu hôm nay vì Cứu Chúa đã động lòng thương xót bạn!
Ngài yêu thương bạn bất chấp mọi tội lỗi của bạn và Ngài đã đến tận nơi bạn sinh sống để giải phóng bạn ra khỏi vòng nô lệ đã nắm giữ tấm lòng và đời sống của bạn. Ngài yêu thương bạn đủ để chịu chết cho bạn trên thập tự giá, Rôma 5.6-8; và Ngài yêu thương bạn đủ để tới đến và buông tha cho bạn được tự do. Không một trường hợp nào vượt quá cái chạm thương xót của Chúa! Không phải Xachê ở trên cây kia. Không phải Saulơ người Tạtsơ với lịch trình thù hận và hủy diệt của ông ấy. Không phải viên hoạn quan Êthiôpi với nhầm lẫn về tôn giáo của ông ta. Và thậm chí không phải là bạn với mọi gánh nặng mà bạn đang cưu mang. Có một Đấng Cứu Thế hay thương xót đang chờ đợi để buông tha cho bạn được tự do!
(Lưu ý: Chúa Jêsus nhìn thấy người ta với ánh mắt khác biệt hơn là chúng ta nhìn thấy! Chúng ta nhìn thấy tội lỗi của họ, còn Ngài nhìn thấy điều chi Ngài có thể làm cho đời sống của họ!
Chúng ta nhìn thấy một gã say xỉn, Ngài nhìn thấy một vị chấp sự! Chúng ta nhìn thấy một kẻ nghiện ma túy, Ngài nhìn thấy một nhà truyền đạo! Chúng ta nhìn thấy một kỵ nữ, Ngài nhìn thấy một ca viên trong ca đoàn!
Đấy là cách thức nhiều đời sống được thay đổi khi họ đến với Chúa Jêsus! Ngài sẽ cầm lấy những gì bạn dâng cho Ngài và đổi lại Ngài sẽ cung ứng cho bạn điều chi đó quí báu hơn!
Bạn dâng cho Chúa Jêsus quả táo; Ngài sẽ ban trở lại cho bạn một cây táo bằng vàng thật ngon. Bạn dâng cho Chúa Jêsus cọng gai; Ngài sẽ ban lại cho bạn đóa hoa hồng. Bạn dâng cho Chúa Jêsus cái hột; Ngài sẽ ban lại bạn cả một cây sồi. Hãy dâng cho Chúa Jêsus nhà hoạch định Giacốp của bạn; Ngài sẽ ban lại cho bạn một Israel, vị hoàng tử của Đức Chúa Trời. Hãy dâng cho Chúa Jêsus một Simôn, người đánh cá cộc cằn; Ngài sẽ ban lại cho bạn một nhà truyền đạo năng nổ là Simôn Phierơ. Bạn dâng cho Chúa Jêsus Saulơ, kẻ bắt bớ Hội Thánh, Ngài sẽ ban lại cho bạn Phaolô, vị sứ đồ không mệt mõi về truyền giáo. Bạn dâng chính mình cho Chúa Jêsus; bạn sẽ rất đỗi kinh ngạc nơi những gì Ngài sẽ làm với bạn. Những gì Chúa Jêsus làm ra thật rất đáng kinh ngạc khi một đời sống được đặt ở trong hai bàn tay của Ngài, II Côrinhtô 5.17!)
B. Sự gặp gỡ của Chúa (các câu 6-13) – Con người nầy, xen giữa nhiều người khác, ông ta chạy đến trước mặt Chúa Jêsus rồi sấp mình xuống nơi chơn của Ngài. Tà ma đã lèo lái con người xa khỏi các mối quan hệ của con người, bây giờ chúng đưa người nầy đến nơi chơn của Chúa Jêsus. Tại sao chứ? Chúng không sấp mình xuống trước mặt Chúa Jêsus đặng thờ lạy Ngài là Chúa; chúng chỉ sấp mình xuống trong sự công nhận thần tính của Ngài mà thôi. Chúng sẽ sấp mình xuống trong sự thần phục Chúa các chúa!
Chúa Jêsus đối diện với ma quỉ, Ngài truyền cho chúng phải buông tha kẻ phu tù của chúng, câu 8. Tà ma công nhận thần tính và uy quyền của Chúa Jêsus, câu 7, và chúng nài xin Ngài đừng “làm khổ” chúng. Nghĩa là, chúng nài xin Ngài đừng quăng chúng vào Địa Ngục, Luca 8.31. Tà ma khi ấy xin cho chúng được phép ám vào một bầy heo đang ăn cỏ gần đó, câu 11-12. Chúa Jêsus cho phép và chúng ra khỏi thân thể của người nầy rồi ám vào bầy heo, câu 13. Khi chúng ám vào, bầy heo không thể chịu nổi tà ma rồi tự sát bằng cách lao xuống biển, câu 13. Đây là một phân đoạn thật lạ lùng, nhưng nó dạy cho chúng ta biết một số lẽ thật quan trọng.
+ Thứ nhứt, phân đoạn nầy dạy cho chúng ta biết mọi linh đều phục theo Chúa Jêsus. Chúng công nhận uy quyền của Ngài, câu 7. Chúng phải có phép của Ngài mới làm được những việc mà chúng đang làm, các câu 10-13. Chúa Jêsus là Chúa thậm chí đối với tà ma! Điều đó cung ứng cho chúng ta hy vọng hôm nay! Thường thì trông như ma quỉ đang thắng thế trong chuyện nầy. Nếu bạn nghĩ như thế, thì bạn cần phải đọc ở Khải huyền 20.10. Câu Kinh Thánh đó cho chúng ta biết Satan sẽ bị quăng vào hồ lửa. Cuộc chiến nầy qua đi và Chúa Jêsus là Đấng Đắc Thắng!
+ Phân đoạn nầy cũng dạy cho chúng ta biết rằng con người là tạo vật hư hoại nhất hiện nay. Con người nầy có thể chịu được một “quân đội” của tà ma, câu 9. Một quân đội của người Lamã gồm có khoảng 6.000 binh sĩ! Nếu bạn làm bài toán, đã có 2.000 con heo trong bầy kia. Cứ tính xem, cứ ba tà ma ám vào một con heo. Chúng không thể chịu nổi sự hiện diện của ma quỉ và chúng đã “tự tử tập thể”. Những con heo đó không thể chịu nổi một vài con quỉ, tuy nhiên con người nầy đã có thể sống với hàng ngàn tà ma. Điều nầy minh họa cho khả năng của con người đối với điều ác!
C. Mạng lịnh của Chúa (câu 13) – Mỗi nổ lực của con người đều thất bại đối với linh hồn đáng thương nầy. Mọi sự mà người đã cố gắng để thoát ra cái nắm bắt của tà ma được minh chứng là vô dụng. Nhưng, một lời ra từ Chúa Jêsus và ông ta được tự do!
Đấy là sự vinh hiển của ơn cứu rỗi! Con người có thể ráng sức qua những công việc tôn giáo của mình, nhưng họ sẽ thất bại không cứu được, Êphêsô 2.8-9. Con người có thể thử tâm lý theo dạng nhạc pop của mình, nhưng nó sẽ thất bại không làm thay đổi được tấm lòng của hạng tội nhân. Con người có thể thử các đơn thuốc, các chương trình và những cách thực hành của mình, song họ sẽ không bao giờ thay đổi được đời sống của hạng tội nhân hư mất, bị trói buộc trong âm phủ.
Có một giải pháp cho nan đề tội lỗi và danh Ngài là Jêsus! Có một hy vọng duy nhứt cho linh hồn sa ngã và danh Ngài là Jêsus! Có một hy vọng duy nhứt cho những kẻ bị bẫy trong đời sống tội lỗi và danh Ngài là Jêsus, Giăng 14.6; Giăng 6.37.
III. HÃY XEM XÉT PHÉP LẠ (các câu 14-20)
A. Chúa Jêsus thay đổi ông ta (các câu 14-16) – Khi bầy heo lao mình từ trên núi xuống biển mà chết, mấy gã chăn đang trông coi bầy heo liền vào trong thị trấn rồi thuật lại cho chủ của họ biết mọi việc đã xảy ra. Dân chúng trong thị trấn bèn kéo đến để chính mắt họ nhìn thấy. Khi họ đến nơi, họ nghe thuật lại mọi chi tiết và họ đã nhìn thấy bằng chứng một đời sống được thay đổi ngay trước mắt họ.
+ Chúa Jêsus đã thay đổi ông ta (câu 15) – Ông ta không còn chạy loanh quanh đó nữa, không còn kêu gào và tự cắt thịt mình nữa. Bây giờ, ông ta rất tỉnh táo và ngồi bên cạnh Chúa Jêsus! Đúng là một sự thay đổi! (Minh họa: Đấy là cách thức phép lạ tác động! Bạn không thể gặp Chúa Jêsus rồi cứ y như nguyên cũ được đâu. Ngài thay đổi tất cả những ai chạy đến với Ngài, Giăng 3.3, 5; Galati 6.15; Êphêsô 2.10!)
+ Chúa Jêsus mặc quần áo cho người (câu 15) – Ông ta không còn bị trần truồng nữa, song giờ đây đã được mặc quần áo cho! (Minh họa: Đây chỉ là minh chứng khác về sự thay đổi của ông ta! Cái điều chúng ta cần phải để ý ở đây, ấy là những gì Chúa Jêsus đang làm ở trong lòng của người kia LUÔN LUÔN được thể hiện ra bên ngoài của người ấy, Mathiơ 12.35!)
+ Chúa Jêsus làm cho ông ta được tỉnh táo (câu 15) – Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng trí khôn ông ta bình tỉnh lắm! Trước đây là lộn lạo, giờ đây có sự bình an trọn vẹn! Ông ta đã được thay đổi về mặt tâm linh, về thể xác và về trí khôn!
(Minh họa: Đúng là một hình ảnh nói tới sự thay đổi toàn phần mà ơn cứu rỗi đem lại cho hạng tội nhân đã được biến đổi! Chúa Jêsus ban cho mọi người Ngài cứu chuộc một đời sống mới!)
(Minh họa: Chúa Jêsus đã thay đổi ông ta từ trong ra ngoài! Chúa Jêsus đã khởi sự với nan đề thực của con người! Một tấm lòng xấu xa là nan đề thực của từng người bị hư mất! Tội lỗi của người không phải là nan đề của người; những thể hiện bên ngoài của tội lỗi chỉ là bông trái của nan đề; một tấm lòng gian ác chính là gốc rễ!)
B. Ông ta xin theo Chúa Jêsus (các câu 17-18) – Dân chúng trong khu vực đó rất kinh hãi đối với Chúa Jêsus, câu 15, và họ muốn Ngài nên rời khỏi xứ của họ. Đối với số người nầy, hao tốn thể ấy là quá nhiều rồi! Họ sợ Chúa Jêsus làm thay đổi nhiều đời sống và họ phải trả giá bằng tài sản của họ, vì thế họ chẳng muốn có phần chi với Ngài hết. Vì vậy, họ muốn Ngài phải rời khỏi nơi ấy.
Đồng thời, có nhiều người giống như thế ở quanh đây hôm nay! Chỉ dành cho họ một buổi thờ phượng sáng Chúa nhựt và họ thấy hài lòng rồi. Thậm chó có thể họ sẽ trở lại vào tối Chúa nhựt hay tối thứ Tư. Nhưng, đừng yêu cầu họ phải làm điều chi khác nữa! Khi Chúa muốn nhiều hơn nữa, họ bèn nổi loạn và xua Ngài đi chỗ khác ngay.
Quí bạn ơi, khi bạn đến một nơi trong đời sống của mình, bạn thấy thỏa lòng ở chỗ ấy, bạn đang có nhiều nan đề đó! Khi bạn đến một nơi mà ở đó bạn không thể ngồi suốt một buổi thờ phượng truyền giảng, bạn đang có nan đề đó. Khi bạn từ chối không dâng cho Chúa Jêsus thêm một lát nữa vì điều đó sẽ gây trở ngại với đời sống của bạn và thói thường hàng ngày của bạn, bạn đang có nan đề đó!
Phần lớn người ta chỉ muốn Chúa Jêsus khiến họ cảm thấy hạnh phúc và giữ cho họ đừng sa địa ngục là đủ rồi. Chúa Jêsus không phải là một thứ bùa may mắn đâu! Ngài là Đấng Cứu Thế làm thay đổi đời sống, thay đổi cho đến đời đời. Ngài muốn nhiều hơn là chỉ có đôi ba tiếng đồng hồ trong một tuần lễ. Ngài muốn mọi sự bạn đang có và mọi sự bạn cần phải đem đặt lên bàn thờ của sự đầu phục kìa.
Chúng ta nên cẩn thận về phương thức chúng ta đối xử với Chúa. Ngài chỉ ban cho chúng ta những gì chúng ta có cần mà thôi. Khi chúng ta dạy dỗ con cái mình những việc khác trong cuộc sống thì quan trọng hơn sự thờ phượng và các vụ việc của Đức Chúa Trời, đừng lấy làm ngạc nhiên khi về sau nầy chúng sẽ sống xa cách Chúa đấy nhé! Khi chúng ta bởi mọi hành động của mình mà trình cho Chúa thấy rằng chúng ta lấy làm thỏa lòng và không muốn thêm chi nữa, đừng lấy làm ngạc nhiên khi Ngài cất đi những gì chúng ta hiện đang có rồi.
Nếu chúng ta tôn vinh Ngài, Ngài sẽ chúc phước cho chúng ta. Nếu chúng ta đối xử với Ngài như chúng ta làm việc chi đó mà chẳng cần đến Ngài, Ngài sẽ ban cho chúng ta điều chi chúng ta cầu xin mà thôi!
Hãy nhìn vào sự đối ngược xem! Dân chúng trong thị trấn muốn Chúa Jêsus phải rời khỏi đó. Người kia mới vừa được cứu lại muốn được ở với Chúa Jêsus. Đấy là những gì ơn cứu rỗi sẽ làm cho bạn đấy! Ơn ấy sẽ làm cho bạn tan vỡ! Khi bạn được cứu và tấm lòng bạn được hòa lại với Chúa, bạn sẽ yêu mến Ngài, nhà của Ngài, Lời của Ngài và dân sự của Ngài. Bất cứ đâu có Chúa Jêsus, đấy là nơi mà bạn cũng sẽ muốn tới đó!
C. Chúa Jêsus ủy thác cho ông ta (các câu 19-20) – Chúa Jêsus từ chối lời thỉnh cầu của người nầy muốn đi ở với Ngài. Thay vì thế, Chúa Jêsus sai ông ta trở về với gia đình mình để nói cho nhiều người khác biết Chúa đã làm những gì cho ông. Và, đấy đúng là những điều ông ta đã lo làm. Chúng ta bước vào xứ “Đềcabôli”, có ý nói tới “mười thành phố” và ông ta đã giảng Tin Lành ân điển cho hết thảy những ai chịu lắng nghe!
Bạn có thể hình dung trong trí làm sao có được bối cảnh đó? Dân chúng nhìn thấy ông ta đang tới đến. Họ khép nép trong sợ hãi, những đứa trẻ núp ở đàng sau lưng mẹ của chúng, nhiều cánh cửa đóng chặt lại, và người ta bỏ chạy trong sợ hãi lo trốn tránh kẻ điên khùng nầy.
Nhưng hãy đợi đấy! Có điều chi đó rất khác biệt hôm nay. Phải, vẫn chính là ông ta. Ông ta vẫn mang lấy nhiều vết sẹo trên chính thân thể mình, nhưng cái nhìn trong ánh mắt người đã khác. Ông ấy không còn gào thét nữa, ông ấy đang rao giảng về một người có tên là Jêsus. Ông ấy không còn chạy loanh quanh giống như một kẻ hoang dã nữa; ông ta rất tỉnh táo và ông ta đang nói về Chúa Jêsus đã làm thay đổi đời sống của ông ta. Ông ta không còn trần truồng nữa; ông ta đã được mặc quần áo, bình an và thay đổi hẳn. Dân chúng nghe câu chuyện của ông và họ bị chạm đến; không nghi ngờ chi nữa, có người đã được cứu. Đúng là Chúa Jêsus đã tạo ta sự khác biệt!
Chúng ta được truyền cho phải chia sẻ Tin Lành, Mác 16.15; Mathiơ 28.19-20. Chúng ta cần phải đến với một thế giới bị hư mất rồi thuật lại cho họ biết chính sự việc mà người nầy được truyền cho phải thuật lại: “điều lớn lao thể nào Chúa đã làm cho ngươi, và Ngài đã thương xót ngươi cách nào”. Người ta sẽ bàn bạc với chúng ta về giáo lý; nhưng họ không thể bài bác được chứng cớ của chúng ta! Không một điều gì có quyền phép hơn bằng chứng nói tới một đời sống được thay đổi!
Phần kết luận: Chúa Jêsus đã thuần hóa tên khủng bố nơi mồ mả kia và Ngài có thể thuần hóa bạn đấy! Một trong những nhân vật tồi tệ nhất từng sống ở Nữu Ước là Orville Gardner. Ông ta là người đào tạo những tay đấm quyền anh cự phách và là bạn bè của những nhân vật rất khó chịu. Danh tiếng của ông ta tồi bại đến nỗi ông ta được gọi là "Gardner khủng khiếp".
Ông ta có một con trai hãy còn nhỏ, ông ta rất yêu thương nó, và đứa con trai nầy ngã chết. Một thời gian ngắn sau cái chết của con trai mình, ông ta đứng trong quán bar ở Nữu Ước, có một số bạn bè vây chung quanh. Buổi tối thật là ngột ngạt, và ông ta bước ra ngoài quán rượu đó để hít thở bầu không khí trong lành. Khi đứng ở đó rồi nhìn lên bầu trời trên đầu ông ta giữa những tòa nhà cao tầng, một ngôi sao chiếu sáng vào ông ta, và khi ông ta nhìn xem nó, ông ta nhũ thầm rằng: "Không biết con trai mình đang ở đâu tối nay?" Khi ấy tư tưởng thoạt đến với ông ấy như tia chớp: "Dù nó ở đâu, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nó trừ phi ngươi thay đổi đời sống của ngươi".
Bị chạm đến bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, ông ta vội vã rời khỏi quán rượu trở về căn phòng có người mẹ tin kính của ông ta ở đó. Ông ta bước vào rồi xin mẹ cầu nguyện cho mình. Họ đã qua đêm trong sự cầu nguyện và cho đến sáng "Gardner kinh khủng" kia đã tìm được sự bình an và sống thật đắc thắng.
Gardner là nạn nhân của việc say xỉn, và trong nhà của ông có cả bình whiskey lúc bấy giờ. Ông không dám giữ nó và không biết phải làm gì với nó nữa. Sau cùng, ông muốn quăng bình rượu đó xuống sông, ông cầm nó lên một chiếc thuyền đi qua một hòn đảo.
Ông đặt bình rượu lên một hòn đá rồi quì xuống, sau đó ông nói: "Con đã chiến đấu với bình whiskey nầy trong một thời gian dài", và Đức Chúa Trời đã ban cho ông sự giải cứu thật trọn vẹn. Ông không dám đập bễ nó, e mùi nó sẽ cám dỗ ông. Ông không dám rời khỏi nó, e có ai đó cầm lấy nó. Sau cùng, ông đào một cái lỗ rồi chôn nó ở đó. Ông rời khỏi hòn đảo, một người được tự do. "Gardner kinh khủng" đã trở thành một nhà truyền đạo Tin Lành thật năng nổ.
Còn bạn thì sao hôm nay? Có phải bạn bị hư mất trong cái nắm thật chặt của tội lỗi? Chúa Jêsus có thể buông tha cho bạn được tự do! Có phải bạn đang ở ngoài ý chỉ của Đức Chúa Trời rồi bị bẫy trong kiêu ngạo và cay đắng không? Chúa Jêsus có thể buông tha cho bạn được tự do! Có phải bạn cần đến cái chạm của Ngài không? Có phải bạn cần ơn thương xót của Ngài? Có phải bạn cần quyền phép làm thay đổi đời sống của Ngài? Quí bạn ơi, những gì bạn có cần là lời cầu nguyện của đức tin! Hãy đến với Chúa Jêsus! Hãy đến đi! Hãy vâng theo tiếng của Ngài.
Ngài đã đương đầu với trận bão để gặp gỡ con người nầy. Ngài đã đương đầu với trận bão ở đồi Gôgôtha để gặp gỡ bạn đấy! Có phải Ngài đang kêu gọi không? Hãy đến với Ngài ngay bây giờ.

Mác 4.35-41: "Tiếp Lấy Nổi Sợ Thứ Nhì Trước Tiên!"



Mác 4.35-41
Tiếp Lấy Nổi Sợ Thứ Nhì Trước Tiên!
Phần giới thiệu
: Minh họa: Nội dung: Chúa Jêsus cùng các môn đồ Ngài băng qua Biển Galilê sau một ngày dài lo dạy dỗ cho đoàn dân đông. Chúa Jêsus, mệt mỏi từ việc làm của Ngài, nằm ngủ ở đàng sau lái. Khi các môn đồ chèo thuyền, họ thấy mình đột ngột rơi vào giữa một trận bão khốc liệt. Biển Galilê, có nhiều đồi núi vây quanh, là đối tượng cho những trận bão đột ngột và có sức tàn phá khi không khí nóng bức ùa đến từ vùng sa mạc gặp gỡ không khí lạnh trên bề mặt của biển. Tất nhiên, cụm từ Chúa Jêsus đã sử dụng để quở bão: “Hãy êm đi! Lặng đi!”, câu 39, sát nghĩa có ý nói: “Hãy nín đi! Hãy câm miệng lại đi!”, và được sử dụng để nói với các thế lực của ma quỉ. Vì vậy, trận bão nầy có thể là một nổ lực của Satan để tiêu diệt Chúa Jêsus. Với bất kỳ cấp độ nào, các môn đồ và Chúa Jêsus vẫn thấy họ đã bị kẹt trong sự cuồng nộ của giông bão ghê khiếp đó. Những làn sóng biển mạnh đến nỗi chúng tràn lên đầy thuyền và có nguy hiểm cho chiếc thuyền sẽ bị lật úp và chìm đi.
Các môn đồ, đang lo sợ cho sinh mạng của mình, họ kêu la với Chúa Jêsus, Ngài đang nằm ngủ. Ngài chổi dậy và quở bão, tiếp đến Ngài xây sang các môn đồ Ngài rồi quở họ vì họ thiếu đức tin. Ngài nói cho họ biết rằng họ đã “sợ”, câu 40. Từ ngữ nầy có ý nói: “Nhát gan, sợ bị bỏ rơi”. Nhưng, khi họ nhìn thấy những gì Ngài đã làm khi quở bão yên lặng, câu 41 cho chúng ta biết rằng họ đã “kinh hãi”. Từ ngữ nầy có ý nói “bị đánh với kinh khiếp và ngạc nhiên trong sự hiện diện của sự việc lớn lao hơn bản ngã”.
Nếu các môn đồ nầy đã hiểu rõ Ngài và Ngài là ai như họ vốn có, họ sẽ có loại sợ thứ nhì trước tiên và họ có thể tránh được loại sợ thứ nhứt kia! Thế nhưng, hãy đợi đấy, thay vì chỉ trích số người nầy vì đã sợ hãi, có thể chúng ta nên tự hỏi mình: “Tại sao chúng ta lại sợ những điều chúng ta đang đối diện với trong cuộc sống, khi chúng ta có loại sợ thứ nhì trước tiên?” Thường thì chúng ta, giống như số người nầy, nhìn vào cơn bão của mình rồi chúng ta run rẩy với sợ hãi. Tuy nhiên, khi chúng ta làm theo những gì họ đã làm và có Chúa trong cơn bão của mình, chúng ta thấy rằng Ngài đang nắm quyền tể trị. Khi ấy, chúng ta chỉ có lại có phần kết luận như sau: “Ngài còn lớn lao hơn trận bão mà chúng ta sẽ từng đối diện với trong cuộc sống”.
Khi chúng ta đạt tới mức hiểu biết ba lẽ thật đơn sơ nầy, chúng ta có thể có loại sợ thứ nhì trước tiên. Nghĩa là, thay vì ngã lòng trước nhận định bị từ bỏ, chúng ta có thể đầy dẫy với kinh sợ và ngạc nhiên nơi sự vinh hiển và quyền phép của Chúa mà chúng ta đang phục sự. Có ba lẽ thật đơn sơ chứa trong mấy câu nầy dạy dỗ chúng ta về việc tiếp lấy nổi sợ thứ nhì trước tiên!
I. HÃY NHỚ AI DỰNG NÊN TRẬN BÃO
A. Quyền phép của Ngài khi việc dựng lên giông bão - Phải, chính sự thực cho thấy Satan có thể đứng ở đàng sau trận bão nầy. Cũng rất thực khi trận bão nầy chỉ là sản phẩm của tự nhiên. Nhưng, đàng sau từng cách giải thích nầy là sự thực Đức Chúa Trời là Đấng Tể Trị! Khi giông bão của cuộc sống gào lên quanh chúng ta, bất chấp tầm ảnh hưởng hoạt động của chúng, ở đàng sau chúng, mọi sự bạn sẽ tìm thấy là Đức Chúa Trời Chúa chúng ta. Đây là những gì Kinh Thánh dạy về Ngài: Thi thiên 107.23-32; Êsai 45.7. Có thể chúng ta không hiểu được, song khi giông bão trong cuộc sống thổi quanh chúng ta, một cái nhìn kỹ vào tình huống sẽ tỏ ra các dấu tay của Đức Chúa Trời đang phủ trên khắp trận bão. Nếu giông bão đến, Ngài đã sai nó đến, Minh họa: Gióp 2.3. (Minh họa: Đây là một lẽ thật quá sâu rộng lý trí tôi không thể với tới, nhưng chỉ vì tôi không thể nắm tới, điều đó không ngăn trở được lẽ thật ấy).
B. Mục đích của Ngài khi dựng lên giông bão – Đối với các môn đồ, họ bị đặt vào trong trận bão nầy để dạy cho họ biết nhiều thêm về Chúa Jêsus. Hãy chú ý những điều mà Chúa Jêsus đã hỏi han họ ở câu 40. Phần nhấn mạnh là đây: “Sao các ngươi vẫn còn thiếu đức tin nơi ta vậy?” Sau mọi sự mà họ đã nhìn thấy Ngài thực hiện, họ đã biết Ngài là ai rồi và những gì Ngài có thể làm nữa. Nhưng, họ vẫn hoàn toàn chưa nắm được như thế, vì vậy Chúa mới đặt họ vào trận bão nầy để dạy dỗ họ! Trong các chương đi trước, họ đã nhìn thấy quyền phép của Ngài đối với bịnh tật và tà ma, giờ đây họ đã nhìn thấy quyền phép của Ngài đối với biển sâu. Đây là một kinh nghiệm đáng phải tiếp thu cho họ. (Minh họa: Đấy là những gì giông bão phục vụ trong đời sống của bạn và của tôi! Ngài đặt chúng ta vào những chỗ nhọc nhằn trong cuộc sống để dạy chúng ta biết nhiều thêm về Ngài! Minh họa: Rôma 8.28; II Côrinhtô 4.17. Làm sao ai đó có thể nhìn biết được Đức Chúa Trời có thể làm gì, cho tới chừng họ thấy mình đang ở trong một chỗ mà Ngài phải làm việc nhọc nhằn đó? Hãy hỏi Môise, Êli, David, Đaniên, 3 bạn Hêbơrơ, Giôsuê, Phaolô!)
C. Sự bình an của Ngài khi dựng lên giông bão – Bạn có để ý thấy giông gió và những lượn sóng biển chẳng làm cho Chúa phải lo lắng không? Ngài không bị rúng động bởi trận bão hay bởi biển cả. Nếu chúng ta từng học biết nhìn thấy trận bão giống như Ngài nhìn thấy nó, cái thấy ấy sẽ xóa đi nổi sợ hãi của chúng ta! Trong khi họ vất vả, lo lắng và sợ hãi, còn Ngài thì nằm ngủ thật an bình, với sự nhận biết mọi sự đều nằm trong tầm tay. Bạn thấy đấy, Ngài biết rõ mọi điều mà họ không biết. Ngài biết rõ điều chi đang có ở trước mặt! Ngài biết rõ là Ngài sẽ không bị chìm dưới biển kia vì Ngài được định cho với một cây thập tự. Ngài biết rõ các môn đồ sẽ không chết trong biển cả, vì họ cũng được định cho phải làm nhiều việc lớn lao hơn. Đấy là lý do tại sao Ngài có thể nằm ngủ đang khi họ vả mồ hôi hột ra! (Lưu ý: Bạn có biết không? Có phải Ngài còn biết điều chi có ở bên kia trận bão của cuộc đời bạn và tôi nữa kìa? Phải đấy, Ngài biết rõ những gì chúng ta đang đối diện với trên hành trình, Ngài sẽ sử dụng và chúc phước cho chúng ta như thế nào! Ngài cũng biết rõ chúng ta có chết trong giông bão hay không!?! Thế nhưng, bất chấp bạn đang đối diện với điều chi trong cuộc sống hôm nay, cho phép tôi nhắc cho bạn nhớ rằng Đức Chúa Trời không rúng động về điều đó đâu. Ngài đang nắm mọi sự trong tầm tay và bạn có thể yên nghỉ, vì những ngày yên nghỉ của Ngài còn dài cho đến đời đời nữa kia! Ngài là Đấng không hề nhắp mắt cũng không buồn ngủ sẽ giữ gìn bạn an toàn qua qua bóng đêm tăm tối, giông bão của cuộc đời bạn, Thi thiên 121.3-4).
II. HÃY NHỚ AI ĐANG TỂ TRỊ TRẬN BÃO
A. Bởi Lời của Ngài – Hãy chú ý những gì Chúa Jêsus phán ở câu 35: “Chúng ta hãy qua bờ bên kia”. Điều hy vọng nào đang nhen nhúm trong tấm lòng của các môn đồ!?! Họ đã có lời hứa của Ngài rằng họ sẽ vượt qua, tuy nhiên họ không tin Ngài! Họ đã có lời hứa của Ngài, song lời hứa của Ngài đã chẳng có họ! (Lưu ý: Sự thực ấy thường có trong đời sống của bạn và của tôi là dường nào? Chúng ta có Lời của Ngài rồi, song chúng ta vẫn lo âu và sợ hãi. Thê thảm làm sao ấy! Chúng ta từng học biết giông bão và thử thách trong cuộc sống không hề vượt qua được các ranh giới của lời Ngài vào lúc nào? Ngài sẽ lo làm mọi điều Ngài đã hứa và chúng ta đừng bao giờ sợ Lời Ngài sẽ qua đi, Mathiơ 24.35; Châm ngôn 30.5-6. Nếu Ngài đã hứa bất cứ điều gì, thì Ngài sẽ làm đúng điều đó, Hêbơrơ 6.18; Rôma 4.21!)
B. Bởi các việc làm của Ngài - “Ngài bèn thức dậy, quở gió…”. Điều chi Chúa dựng nên, Ngài tể trị! (Minh họa: Frankenstein. Hắn được dựng nên, song hắn không chịu bị trị). Bất cứ điều chi Đức Chúa Trời đưa vào vận hành, Ngài có thể tể trị một cách trọn vẹn! Dù trận bão không thể vượt qua được giới hạn của Lời Ngài, nó cũng không thể vượt qua được giới hạn quyền phép của Ngài. Điều chi dường vô vọng cho bạn và tôi chỉ là trò trẻ con đối với Chúa mà thôi, Truyền đạo 8.3; Luca 1.38; Gióp 42.2; Êphêsô 3.20! (Minh họa: Ngài đi trên những gì họ sợ hãi - Mathiơ 14.22-33. Bất cứ điều bạn đối diện với cũng đều ở dưới chơn của Ngài tất!)
C. Bởi ý muốn của Ngài - câu 35: “Ngài phán cùng...”. Chính ý muốn của Chúa là lên thuyền rồi dong buồm vào giông bão. Ở Mathiơ 8.18, một phân đoạn tương tự, chúng ta được thuật cho biết rằng Ngài đã “truyền”. Thường thì khi chúng ta dong buồm vào trận bão, tư tưởng đầu tiên của chúng ta, ấy là chúng ta đã ra khỏi ý muốn của Chúa rồi. Phải đấy, luôn luôn là rất tốt khi kiểm tra lại, nhưng số người nầy đã thấy họ trong một trận bão vì họ đã Ở TRONG ý muốn của Đức Chúa Trời! Ngài đã sai họ vào đó và Ngài sẽ trông chừng họ! Giống như Lời của Ngài và các việc làm của Ngài đề ra những ranh giới mà giông bão trong cuộc sống không thể xâm phạm, chúng cũng không thể vượt qua những ranh giới của ý chỉ Ngài dành cho đời sống của chúng ta. Nếu Ngài là Đấng Tể Trị, và Kinh Thánh dạy chúng ta rằng Ngài đang tể trị, thế thì chúng ta phải học biết sự thực mọi sự trong cuộc sống đều ở dưới quyền tể trị của Ngài! Quí bạn ơi, Ngài đang tể trị trận bão! Ngài quyết định khoảng thời gian, sự nghiệt ngã và mọi kết quả. Hãy học biết đặt mọi sự của bạn vào trong hai bàn tay của Ngài rồi tin cậy Ngài tể trị trận bão ấy! (Minh họa: Muốn nhìn rõ lẽ thật nầy nữa, chỉ hãy nhìn vào Gióp. Đức Chúa Trời đã tể trị chính xác những việc đã xảy ra cho Gióp, bao lâu nó kết thúc và nó kết thúc như thế nào! Đức Chúa Trời đang nắm quyền tể trị!) (Minh họa: Có người cảm thấy nhọc nhằn với lẽ thật nầy, nhưng thà là họ lấy làm vui sướng khi biết trận bão đang ở dưới quyền tể trị của Ngài. Nếu nó chỉ “chạy theo đường riêng của nó” thì nó nằm ngoài tầm điều khiển và sẽ chẳng có điều chi xảy ra hết. Không, Ngài đang tể trị hoàn toàn!)
III. HÃY NHỚ AI LÀM CHO BÃO BÌNH TỊNH
A. Sự quở trách – Các môn đồ đã cố sức vất vả, lo âu và kêu gào, nhưng chẳng việc nào họ đã làm đem lại tác dụng gì cho tới chừng họ kêu cầu nơi Chúa Jêsus. Khi họ kêu xin Chúa, thì câu nói: “Hãy êm đi! Lặng đi!” giải quyết vấn đề ngay tức khắc! (Minh họa: Tối nay, bạn chỉ hãy nhớ, khi chiếc thuyền của bạn bị sóng vỗ và bị bão đe dọa nhậm chìm, bạn đang phục vụ một Đức Chúa Trời cũng là Đấng có quyền phán bình an với trận bão của bạn đó. Giờ sẽ đến khi Ngài quở trách trận bão của bạn rồi nó cũng sẽ êm đi. Có thể bạn chỉ cần làm theo những gì họ đã làm, thôi đừng cố sức nữa mà hãy dâng việc ấy cho Ngài! Rốt lại, đấy là những gì Ngài phán bảo chúng ta phải làm theo, Mathiơ 11.28; I Phierơ 5.7).
B. Đáp ứng - “Gió liền dứt và đều yên lặng như tờ” – Cụm từ ngắn ngủi nầy mô tả một tình huống mà ở đó trong một giây đồng hồ bão dậy lên khủng khiếp và qua giây đồng hồ kế đó, có một sự bình tịnh tuyệt đối. Ngay lập tức, trận bão êm đi và Biển Galilê tuyệt đối yên tịnh và bình an! (Minh họa: Một lần nữa, đây là những gì Ngài có thể làm trong đời sống của bạn! Ngài có thể phán bằng lời và giông bão của bạn sẽ êm đi. Tuy nhiên, Chúa sẽ thường để cho trận bão cứ tiếp tục trong đời sống của chúng ta cho tới chừng nào nó đã đạt được mọi mục tiêu của nó. Nhưng, ở giữa trận bão đó, Ngài sẽ phán bình an cho con cái của Ngài, Minh họa: II Côrinhtô 12.7-10. Có thể Ngài sẽ không luôn thay đổi hoàn cảnh của bạn, nhưng nếu bạn chịu đầu phục Ngài, Ngài sẽ thay đổi bạn trong mọi cảnh ngộ của bạn! Nếu bạn hỏi tôi: Ngài thay đổi tôi thì có hay hơn là Ngài thay đổi hoàn cảnh của tôi!?!)
C. Nhẹ nhõm – Khi họ nhìn thấy điều nầy, các môn đồ đầy dẫy với “kinh hãi”. Họ xúc động vì họ không còn ở trong nguy hiểm do trận bão nữa. Họ thấy nhẹ nhõm vì mối đe dọa đã qua rồi. (Minh họa: Có sự nhẹ nhõm tương tự khi Chúa vận hành trong giông bão của chúng ta. Khi Ngài quở bão bình tịnh, hay khi Ngài làm cho tấm lòng con cái Ngài được bình tịnh, có một ý thức về sự nhẹ nhõm cho thấy rằng sự tệ hại nhất đã qua rồi. Và, chúng ta còn lại đó trong nỗi kinh hãi về quyền phép và nét oai nghi của Chúa mà thôi. Có lẽ đấy là một lý do cho thấy tại sao Ngài để cho chúng ta thoát khỏi giông bão khó khăn trong cuộc sống. Ngài muốn chúng ta đạt tới chỗ mà ở đó chúng ta học biết trước tiên rằng Đức Chúa Trời có quyền làm bất cứ điều gì và Ngài xứng đáng cho sự ngợi khen và thờ phượng của chúng ta!) (Minh họa: Nghe nói về trận bão đó từ người khác là một việc, song khi tôi kinh nghiệm Ngài và quyền phép của Ngài cho chính bản thân mình là một việc khác!)
Phần kết luận: Bạn có muốn loại sợ thứ nhì trước tiên không? Nếu muốn, thì hãy học bài học nói tới trận bão đi. Chúng hiện hữu để dạy chúng ta biết nương cậy nơi Ngài. Khi chúng ta đạt tới chỗ mà ở đó chúng ta đứng kinh hãi về quyền phép, thân vị và chương trình của Ngài, giông bão sẽ thôi không làm cho chúng ta hãi sợ nữa. Chúng ta sẽ được đắc thắng với Ngài là ai đến nỗi chẳng một việc chi khác trong đời sẽ làm khó dễ chúng ta. Dù đó là bịnh tật, ngã lòng, khó khăn hay sự chết, dường như nó chẳng là gì hết khi đem sánh với Ngài. Người nào có một Đức Chúa Trời lớn có những nan đề nhỏ! Người nào có một Đức Chúa Trời toàn năng thì luôn khắc phục những trận bão yêu ớt!

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Mác 4.35-41: "MỘT ĐÊM TRÊN MẶT BIỂN"



Mác 4.35-41
MỘT ĐÊM TRÊN MẶT BIỂN
Phần giới thiệu
: Đây quả là một ngày thật dài và nhọc nhằn cho Chúa Jêsus. Suốt cả ngày, Chúa Jêsus ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đậu sát bờ biển Galilê. Ngài đã sử dụng chiếc thuyền ấy làm tòa giảng của Ngài khi Ngài rao giảng cho đoàn dân đông đã nhóm lại đặng nghe Ngài truyền đạo. Khi ban ngày qua đi, Ngài kêu gọi các môn đồ dong buồm qua bên kia bờ hồ.
Khi bóng tối ụp xuống, các môn đồ đang làm hết sức mình để qua được cái hồ nhỏ đó. Trong khi họ hướng sang bờ bên kia, Chúa Jêsus đã nằm ngủ đằng sau lái. Ngài rất mệt nhọc do công việc của cả ban ngày. Hầu hết các môn đồ của Chúa chúng ta thường ở trên biển Galilê suốt đêm; rốt lại, họ là những ngư phủ. Một số sự cố diễn ra trong đêm nầy sẽ làm thay đổi đời sống của họ và suy nghĩ của họ về Chúa Jêsus. Số người nầy đã thấy mình đang ở trong cơn bão của đời sống họ. Họ đã kinh nghiệm quyền phép của Chúa giải cứu họ và họ đã sống để thuật lại câu chuyện ấy. Tôi muốn trèo lên chiếc thuyền đó cùng với họ khi họ băng qua Biển Galilê. Tôi muốn làm như thế vì kinh nghiệm của họ có niều điều để dạy dỗ chúng ta hôm nay.
Có một nhận thức trong đó hết thảy chúng ta đều có quan hệ với chuyến hành trình nầy hôm nay. Chúng ta đang dong buồm hướng về một hải cảng không thấy được bằng mắt thường. Khi chúng ta kéo buồm lên, giông bão sẽ dấy lên và đánh vào chiếc thuyền của chúng ta. Chúng ta thường nghĩ giống bão sắp sửa hủy diệt chúng ta. Tôi muốn bạn nhìn biết rằng những trận bão của bạn chẳng phải được sai đến để hủy diệt bạn đâu, song để làm cho bạn tấn tới đấy thôi. Chúng ta hãy hiệp cùng Chúa và các môn đồ của Ngài khi họ qua Một Đêm Trên Mặt Biển trên hải trình ngang qua Biển Galilê. Tôi muốn chỉ ra một số quan sát vô giá từ phân đoạn nầy và giảng luận với đề tài Một Đêm Trên Mặt Biển.
I. ĐÂY LÀ MỘT ĐÊM NGUY HIỂM RẤT TRẦM TRỌNG (câu 37).
(Minh họa: Khi Chúa Jêsus và các môn đồ Ngài dong buồm qua Biển Galilê đêm hôm đó, họ thấy mình bị chìm sâu vào trong một trận bão rất kinh khiếp. Tôi muốn chúng ta xem xét cơn bão trong một vài phút hôm nay).
A. Sự thình lình của cơn bão – “Vả, có cơn bão lớn nổi lên” – Những trận bão giống như trận bão nầy xảy ra rất thông thường trên Biển Galilê. Biển Galilê là một vùng biển rất bất thường. Biển ấy rất nhỏ (13 dặm bề dài, 7 dặm bề ngang); nhưng nó sâu đến 150 feet, và dãi đất ven bờ thấp hơn mặt nước biển trung bình 680 feet. Vì Biển Galilê thấp hơn mặt nước biển trung bình và có nhiều đồi núi vây quanh, cho nên rất dễ xảy ra nhiều giông bão thình lình. Nhiều trận gió thổi ngang qua xứ ụp đến qua dãy đồi núi, tạo ra gió xoáy trên mặt hồ. Kết hợp với sấm sét xuất thiện thình lình trên những ngọn núi vây quanh, biển lay động thành những làn sóng bạo hành cao những 20 foot. Biển có thể bình tịnh trong một phút rồi tiếp đến là bạo hành. Những trận bão như thế nầy thường không xảy ra vào ban đêm. Vì thế, những người nầy không nghĩ đến giông bão và họ cũng không mong có bão nữa, thế nhưng không cứ cách nào đó thì một trận bão đã xảy đến!
(Lưu ý: Đấy cũng là cách mà cuộc sống hay có nữa! Nhiều việc có thể mỹ mãn trong một lúc nào đó và kế tiếp, là rơi xuống tận đáy sâu. Một phút bạn có thể tận hưởng thứ thời tiết tốt đẹp và phút kế đó, bạn thấy mình ở giữa một trận bão kinh khiếp đầy khủng hoảng. Một cú phone gọi tới, một khoảng thời khắc 24 tiếng đồng hồ, một vị bác sĩ đến thăm, một tiếng tích tắc của đồng hồ, và bạn đang có mặt ở đó, trong giông bão của cuộc đời. Điều nầy không làm cho chúng ta phải ngạc nhiên. Kinh Thánh chép rằng giông bão sẽ đến trên đường lối của chúng ta, Gióp 14.1; Truyền đạo 2.23; Giăng 16.33. Thật vậy, hôm nay bạn đang ở tại một trong ba địa điểm. Một là bạn đang ở trong cơn bão, vừa ra khỏi cơn bão, hay đang hướng vào cơn bão. Bão tố thình lình là một phần trong đời sống của chúng ta).
B. Tính khốc liệt của cơn bão – “thuyền gần đầy nước” – Các ngư phủ dày dạn kinh nghiệm nầy đã bắt sợ hãi bởi tình trạng khốc liệt của cơn bão nầy. Chiếc thuyền đang chòng chành; nó đầy nước và họ đã sợ hãi vì tưởng nó sắp chìm. Đây là một trận bão đầy bạo hành và nó cũng xảy ra vào ban đêm nữa. Họ không thể nhìn thấy họ đang ở đâu hay làm cách nào họ vào đến gần bờ được và hoặc đến gần những chiếc thuyền khác ở quanh họ. Họ đang lâm vào mối nguy hiểm và kinh khiếp, và họ đã lo sợ vì cớ mạng sống của họ.
(Minh họa: Một lần nữa, điều nầy giống rất nhiều với những gì chúng ta đang đối diện với trong những giống bão của cuộc đời. Khi chúng đến, chúng thường rất gay go và khiến cho chúng ta gặp phải nhiều đau khổ. Những trận bão đau khổ thổi vào đời sống chúng ta và tàn phá chúng ta với chứng đau đầu, đau tim và rối loạn. Nan đề nối nhau dấy lên và chúng sẽ chôn vùi chúng ta dưới một đống tuyết hoạn nạn. Nhiều người có thể làm chứng về những trận bão đau khổ nầy.
Nhiều người khác đối diện với những trận bão buồn rầu. Có người bạn yêu thương sẽ được gọi đi qua sự chết và nó để lại cho bạn nổi mất mát làm cho bạn phải nao núng với buồn rầu. Buồn rầu chạm đến từng đời sống! Chúa Jêsus đã có mặt trên con thuyền của họ và họ vẫn bị trận bão buồn rầu áp đảo).
Minh họa: Tôi có nghe nói về một phụ nữ trải qua một thời gian gặp phải buồn rầu trong cuộc sống và dường như bà không qua nổi sự đau buồn ấy, vì vậy có người đến khuyên bà ta đến gặp một trong những người khôn ngoan trong làng. Bà đến gặp ông ấy rồi giải thích nổi buồn đau của mình và dường như không thể chịu đựng nổi nữa, nghe cong ông ấy trao cho bà ta một mớ lông chim, rồi nói với bà ấy như sau: "Tôi muốn bà đến gõ cửa rồi trao một cái lông chim cho từng người mà bà gặp gỡ ở từng nhà nào mà chẳng có đau khổ đó nghe". Rồi sau mấy ngày, bà ta quay trở lại với mớ lông chim mà chăng trao được một chiếc lông chim nào, khi ấy bà ta mới hiểu ra rằng buồn khổ là chung hết cho mọi người, buồn khổ đến gõ từng cửa lòng, buồn khổ nhắm thẳng đường nó đến với từng nhà. Những giông bão của cuộc đời một cách nghiệt ngã đến với từng đời sống. Đôi khi có những cơn giông buồn khổ.
Nhiều người khác vẫn dầm mình trong bão táp tội lỗi. Khi tội lỗi bước vào tấm lòng của chúng ta, nó luôn luôn đến với một trận gió êm nhẹ. Nó hứa hẹn với chúng ta điều tốt nhứt, nhưng không lâu sau đó nó bày ra mặt tối hơn của nó. Nó xé toạc đời sống của bạn giống như một trận cuồng phong để lại dấu vết thiệt hại và hủy diệt mà chỉ có thể được sửa sang lại bằng huyết của Đức Chúa Jêsus Christ và ơn tha thứ của Ngài. Có người đang rơi vào trận bão ấy hôm nay!
Vì thế, những trận bão xảy đến và chúng sẽ đem theo nổi sợ hãi, lo âu và đau khổ. Tôi chỉ muốn bạn nhìn biết rằng chẳng có một giông bão nào ở trên đất mà Thiên Đàng không thể làm cho bình tịnh! Chẳng có một nan đề nào lớn lao đến nỗi Chúa Jêsus không thể liệu tính được. Hãy đem giông tố ấy đến với Ngài rồi nhìn xem Ngài xử lý nó!)

C. Nguồn của giông bão – Trận bão nầy đến từ đâu? Rốt lại, có thể đó là trận bão rất tự nhiên, như tôi đã chia sẻ rồi; Biển Galilê rất dễ xảy ra những trận bão của thiên nhiên như thế nầy. Tuy nhiên, nó đã xảy đến trong ban đêm và điều nầy rất hiếm có. Đức Chúa Trời đã sai nó đến vì mục đích dạy dỗ cho những con người nầy biết tin cậy nơi Chúa Jêsus. Hay, trận bão có thể bắt nguồn từ Satan. Khi Chúa Jêsus quở bão yên lặng ở câu 39 và phán: “Hãy êm đi! Lặng đi”, cụm từ nầy cũng được dịch là “hãy nín đi” ở Mác 1.25. Từ ngữ có ý nói “hãy khóa miệng lại”. Nó có ý tưởng bịt miệng một con thú dữ lại. Khi Chúa Jêsus sử dụng từ ấy ở Mác 1.25, Ngài đang sử dụng từ ngữ đó khi ra lịnh cho tà ma phải câm miệng lại. Có lẽ trận bão nầy là một nổ lực bởi Satan hòng hủy diệt Chúa Jêsus. Kinh Thánh không tỏ ra nguồn của trận bão nầy.
(Lưu ý: Những trận bão trong chính đời sống của chúng ta cũng có thể xuất phát từ nhiều nguồn khác nhau. Có khi giông bão là lỗi lầm của chính chúng ta. Chúng ta làm những việc khiến chúng ta rơi vào chỗ rối rắm và chúng ta phải trả giá. Nếu bạn không tin tôi, chỉ hãy đọc lại sách Giôna đi. Đức Chúa Trời phán: “Hãy đi” Còn Giôna thì đáp: “không!” Đức Chúa Trời phán: “khốn cho!” còn Giôna thì đáp: “Ồ!” Đôi khi chúng ta gây ra giông tố.
Có khi Đức Chúa Trời sai giông tố đến. Tại sao Ngài lại làm như thế chứ? Đôi lúc Ngài làm như vậy để kỷ luật chúng ta rồi kéo chúng ta đến với Ngài. Đây là trường hợp với David sau khi ông đã phạm tội với Bátsêba, II Samuên 11-12. Có khi Ngài làm như thế để dạy cho chúng ta biết tin cậy nơi Ngài sâu sắc hơn. Đây là trường hợp với Gióp và mọi sự mà ông bị buộc phải chịu đựng, Gióp 2.3. Khi Đức Chúa Trời sai giông bão đến, luôn luôn là để kéo chúng ta đến gần Ngài hơn.

(Minh họa: Có một cậu bé kia, cậu ta có một chiếc thuyền nhỏ và cậu ta dương buồm chiếc thuyền ấy lên trong một cái ao nhỏ. Khi cậu ta làm xong, chiếc thuyền tách ra xa xa khỏi cậu ta một chút; nó càng tách xa hơn nữa khiến cậu ta không thể với tới được. Vì vậy, cậu bé nhặt mấy hòn đá rồi ném chúng qua mạn bên kia chiếc thuyền nhỏ đó, và khi cậu ta ném như thế tạo ra những làn sóng và mỗi hòn đá đã đưa chiếc thuyền xích lại gần hơn cậu ta một chút. Sau cùng, chiếc thuyền tới gần đến nỗi với tay ra là chạm đến chiếc thuyền).
Có nhiều lúc khi giông bão xảy đến từ Satan. Satan sẽ dấy lên một trận bão trong đời sống của bạn để đánh bại và khiến cho bạn phải sống xa cách Chúa. Hắn sẽ làm mọi sự theo quyền lực của hắn để hủy diệt bạn và đức tin của bạn nơi Đức Chúa Trời. Chúng ta có một kẻ thù thực sự, hắn đang tìm cách đánh bại và hủy diệt con cái của Đức Chúa Trời và hắn sẽ làm bất cứ điều chi để đạt được mục tiêu đó, I Phierơ 5.8. Cảm tạ Chúa, Satan bị hạn chế trong khả năng hành hại của hắn đối với chúng ta bởi ý chỉ của Đức Chúa Trời đang tể trị).
I. Đây là một đêm nguy hiểm rất trầm trọng
II. ĐÂY LÀ MỘT ĐÊM CÓ NHIỀU NGHI NGỜ (các câu 35, 38)
(Minh họa: Trận bão lớn lao nhất đêm hôm đó không phải ở trên Biển Galilê đâu, mà trong tấm lòng của các môn đồ. Trận bão nầy trên biển làm dấy lên một trận bão nghi ngờ bên trong họ, nó đe dọa đánh gục hết thảy họ. Trong khi trận bão đang cuồng nộ ở quanh họ, Chúa Jêsus đang ngủ vùi ở phía sau lái. Họ chạy đến Ngài rồi đánh thức Ngài dậy. Từ ngữ “đánh thức” có ý nói “chổi dậy từ giấc ngủ”. Từ nầy được sử dụng để nói tới “một đại dương bình tịnh bắt đầu lay chuyển mạnh”, tôi tin Kinh Thánh đang nói cho biết rằng họ đã đi tới chỗ Ngài đang nằm ngủ rồi bắt đầu lay động Ngài phải thức dậy. Những người nầy lấy làm kinh khiếp và đã mất hết mọi kỳ vọng sống còn trong trận bão nầy. Chúng ta hãy xem xét những mối nghi ngờ của số người nầy hôm nay).
A. Họ nghi ngờ sự nhơn từ của Ngài – “thầy không lo sao” – Họ tố cáo Chúa không lo tới những gì họ đang đối diện với. Tại sao phải nghi ngờ như thế chứ? Rốt lại, họ đã hiển nhiên nhìn thấy rồi lòng thương xót và sự nhơn từ của Ngài. Họ đã nhìn thấy Chúa Jêsus thắng hơn các tà ma, bịnh tật, và sự đồi bại. Mác 1.22 - 2.12. Giờ đây, họ phải đối mặt với giông bão và họ đã lấy làm sợ hãi. Họ đã nhìn biết rằng một trận gió phiếm kia thổi ra trên một biển nhỏ không thể ngăn trở tính toàn năng của Chúa được! Bạn có biết đâu là nan đề của họ không? Họ đang nhìn vào các hoàn cảnh chớ không nhìn vào Cứu Chúa. Họ đã có những tư tưởng nhắm vào sự kiện chớ không nhắm vào đức tin.
(Lưu ý: Trước khi chúng ta đi sâu vào những con người nầy; có lẽ chúng ta nên tra xét lại chính tấm lòng của mình đã. Phải chăng có nhiều lần, khi giông bão ụp đến trên đời sống của bạn, bạn đã thắc mắc về sự quan tâm của Đức Chúa Trời dành cho bạn không? Có thể bạn không nói lớn tiếng ra điều đó, nhưng tôi dám chắc có nhiều lúc xác thịt của bạn đã kêu lên: “Lạy Chúa, lẽ nào Ngài chẳng lo gì về những việc đang xảy đến cho con sao?” Hết thảy chúng ta có nhiều lúc đã từng nghĩ như thế!
Tôi chỉ muốn bạn phải nhìn biết hôm nay rằng Ngài đang quan phòng! Ngài quan phòng còn nhiều hơn bạn từng nhìn biết nữa, Hêbơrơ 4.15-16. Ngài quan phòng và Ngài đang làm việc gì đó về tình huống, mặc dù có thể bạn không nhìn thấy điều ấy trong lúc bây giờ. Đừng thắc mắc về sự lo toan của Ngài, thực sự Ngài đang chăm sóc đấy!)
B. Họ nghi ngờ ân điển của Ngài – “chúng ta chết sao” – Hãy nhớ, chính Chúa Jêsus là Đấng trước tiên đã sai họ ra biển. Số người nầy đã rời bỏ mọi sự mà đi theo Chúa Jêsus và giờ đây Ngài đã dẫn họ vào trong một tình huống nguy hiểm trầm trọng. Họ sợ Chúa Jêsus đang dẫn hết thảy họ ra đi rồi để cho họ phải chịu chết.
(Lưu ý: Chúa Jêsus không cứu bạn để bỏ rơi bạn khi đi ra gặp một trở ngại nho nhỏ đâu. Tuyệt đối Ngài đã cam kết với bạn và sẽ không hề quên bạn đâu, Hêbơrơ 13.5. Từ ngữ “lìa” có ý nói “để cho chìm lĩm”; từ ngữ “quên” có ý nói rằng Ngài sẽ không “bỏ bạn, xua đuổi hay để bạn gánh chịu bất cứ một cảnh ngộ nào”. Khi giông bão đang cuồng nộ; khi chiếc thuyền của bạn đang chòng chành; khi các trận gió xoáy đang thổi tới; khi những làn sóng biển vỗ vào mạn thuyền của bạn; Ngài sẽ không để cho bạn bị chìm đâu! Ngài sẽ giữ lấy bạn và không hề lìa khỏi bạn dù bất cứ cảnh ngộ nào. Đức Chúa Jêsus Christ tuyệt đối đã cam kết với bạn rồi!)
(Minh họa: Thành Jerusalem từng cảm thấy bị Chúa bỏ quên. Đây là những gì họ đã nói và những gì Chúa đã phán khi ứng đáp lại: “Si-ôn từng nói rằng: Đức Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta. Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao? Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi. Nầy ta đã chạm ngươi trong lòng bàn tay ta; các tường thành ngươi thường ở trước mặt ta luôn” (Êsai 49.14-16). Nếu Chúa yêu dân tộc Israel, là dân mà Ngài đã chuộc ra khỏi xứ Aicập; Ngài còn yêu thương Hội Thánh của chính Ngài nhiều hơn và bảo hộ những kẻ Ngài đã chuộc bằng huyết của Con Yêu Dấu Ngài là dường nào? Ngài đã cam kết với bạn rồi!)
C. Họ nghi ngờ sự bảo đảm của Ngài – “Chúng ta hãy qua bờ bên kia” – Chúa Jêsus đã phán rồi với số người nầy những gì sẽ xảy ra. Ngài đã phán với họ trước khi chuyến đi khởi sự, rằng họ sẽ qua bờ hồ bên kia. Nếu họ tin theo mọi lời lẽ của Ngài, họ phải vui mừng khi đối diện với giông bão.
(Lưu ý: Chúng ta hành động cũng một phương thức ấy! Chúa đã hứa rồi mọi sự sẽ diễn ra suông sẻ, Rôma 8.28; Sáng thế ký 50.20; II Côrinhtô 4.15-17; Rôma 8.18. Ngài đã hứa với chúng ta rằng Ngài sẽ chăm sóc chúng ta, Mathiơ 6.25-34; Luca 12.32. Nếu chúng ta chịu học hỏi nắm lấy Ngài bởi Lời của Ngài, thì chúng ta có thể đối diện với giông bão của cuộc sống mà chẳng sợ hãi. Chúng ta sẽ hiểu rõ Đấng điều khiển giông bão và chúng ta sẽ có sự bình an, dầu khi giông gió và sóng biển đang cuồng nộ).
(Minh họa: Một sĩ quan quân đội và cô dâu kia vừa mới thành hôn. Họ đề ra một chuyến đi trăng mật và trong khi họ dong buồm, một trận bão lớn bắt đầu nổ ra nghịch lại con tàu của họ. Cô dâu trẻ đã bắt sợ hãi bởi trận bão, còn người chồng mới của nàng thì chẳng sợ chi hết, và nàng đã bực bội với chàng vì chàng không lo sợ giống như nàng đã lo sợ.
Sau một lúc, chàng rút thanh gươm của mình ra, kéo nó ra khỏi bao, rồi chỉa mũi gươm vào cổ họng của cô dâu mình, nàng nhìn thẳng vào chàng rồi mĩm cười. Chàng nói: "Em không sợ sao?" Nàng đáp: "Ồ không đâu! Em không sợ thanh gươm đó một khi nó đang ở trong tay của người đang yêu thương mình".
Và thế là nàng nắm được mục đích. Bạn không phải sợ hãi giông bão một khi nó nằm trong tay của Đấng yêu thương bạn. Ngài là Đấng đang tể trị trên đất và trên biển. Ngài là Đấng có quyền làm im lặng những trận bão dấy lên trong đời sống của bạn. Bạn và tôi không cần phải sợ hãi giông bão khi Cha thiên thượng giàu ơn của chúng ta là Đấng đang nắm quyền tể trị!)
I. Đây là một đêm nguy hiểm rất trầm trọng
II. Đây là một đêm có nhiều nghi ngờ
III. ĐÂY LÀ MỘT ĐÊM CÓ NHỮNG KHÁM PHÁ RẤT TRỌNG ĐẠI (các câu 39-41)
(Minh họa: Khi họ đánh thức Chúa Jêsus dậy, Ngài bắt đầu hành động. Khi Ngài hành động, họ đã có một số khám phá quí báu về Chúa. Đây là những khám phá mà chúng ta cần phải biết đến nữa. Khi chúng ta đối diện với giông bão trong đời sống của chúng ta, điều nầy sẽ giúp chúng ta nhìn biết mọi sự mà chúng ta có thể biết về Đấng đang lèo lái con thuyền).
A. Về quyền phép của Chúa – Trận bão nầy khủng khiếp đến nỗi số người nầy chẳng đề ra vấn đề nào cho Chúa Jêsus hết. Ngài quở gió rồi phán cùng biển. Khi Ngài nói xong, gió bèn lặng đi và biển phẳng lì như một tấm gương. Thật là dễ như Ngài đã chữa lành cho kẻ bịnh và đuổi tà ma; Ngài có khả năng điều khiển giông bão nữa.
Chúa mà chúng ta hầu việc vẫn có quyền phép ấy ngày nay, Mathiơ 28.18; Sáng thế ký 18.14; Êphêsô 3.20. Giông bão của bạn chẳng là vấn đề gì đối với Ngài! Ngài có thể làm cho nó phải im lặng với chỉ một lời, nếu Ngài muốn như thế. Tuy nhiên, Ngài có thể cho phép giông bão cuồng nộ. Khi Ngài làm như vậy, Ngài thừa sức bảo hộ bạn ở giữa giông bão đó (II Côrinhtô 12.9). (Minh họa:. Sađơrắc, Mêsác và Abếtnêgô – Đaniên 3; Minh họa: Đaniên trong hang sư tử – Đaniên 6).
B. Về mọi lời hứa của Chúa – Giống như Ngài đã phán, họ đã qua bờ bên kia, Mác 5.1. Họ đã học biết rằng Ngài rất đúng đắn y như Lời của Ngài!
Ngài vẫn còn đúng đắn y như thế! Mọi sự Ngài đã hứa Ngài sẽ làm, Rôma 4.21; Hêbơrơ 6.18. Ngài sẽ không lui đi khỏi bất cứ một lời hứa nào mà Ngài đã lập trong quyển sách nầy!
C. Về sự hiện diện của Chúa – Khi Chúa chúng ta có mặt trên chiếc thuyền của bạn, bạn đang có một lợi thế đó. Kinh Thánh phán ở câu 36 rằng cũng “có các thuyền khác cùng đi nữa”. Có nhiều chiếc thuyền trên vùng biển ấy đêm đó, nhưng chỉ có một chiếc đang chở Chúa của sự vinh hiển. Chiếc thuyền ấy đáng phải được nhắc đến.
Khi chúng ta dong buồm trên đại dương cuộc sống, chúng ta cần phải nhớ rằng chúng ta hết thảy đều có mặt trong chỗ nầy. Hết thảy chúng ta đều đang ở trên biển, hết thảy chúng ta đều đang ở trên thuyền, và hết thảy chúng ta đều hành trình chung với nhau. Chúng ta cần phải biết chắc rằng Chúa Jêsus đang lèo lái chiếc thuyền cùng với chúng ta. Có Chúa Jêsus trên chiếc thuyền của bạn đã tạo ra mọi sự khác biệt. Họ có thể kêu cầu Ngài vì Ngài có mặt với họ. Họ có thể nhìn thấy Ngài vận hành quyền phép vì Ngài có mặt với họ. Họ có thể kinh nghiệm sự bình an của Ngài vì Ngài có mặt với họ. Có phải Ngài đang có mặt trên chiếc thuyền của bạn không? Nếu Ngài không có mặt, làm sao bạn khắc phục được giông bão đang dấy lên trong đời sống của bạn?
D. Về các mục đích của Chúa – Trận bão đã dạy cho số người nầy một bài học mà họ chẳng tiếp thu được ở đâu khác. Sự việc rất hay một khi họ tin Ngài sau khi nhìn thấy Ngài làm ra tất cả những việc lạ lùng mà Ngài đã làm ở các chương 1 - 2. Thật là hay một khi họ biết nắm lấy những việc mà Chúa đã làm cho nhiều người khác rồi áp dụng nó cho chính đời sống của họ. Nếu họ dám nói: “Bạn biết đấy, nếu Chúa Jêsus có thể chữa lành cho một người phung, chữa lành cho bà gia của Phierơ, đuổi tà ma, chữa lành cho gã bị tê liệt rồi tha tội cho gã, tôi dám chắc rằng Ngài có thể liệu tính với trận bão nầy nữa”. Nhưng, dường như họ không thể xử lý thông tin ấy rồi áp dụng nó vào chính đời sống của họ. Vì thế, Ngài đã sai họ vào trong trận bão nầy để dạy cho họ biết tin cậy Ngài.
Còn chúng ta thì sao? Chúng ta có Kinh Thánh. Kinh Thánh dạy cho chúng ta biết mọi sự mà Ngài đã và có thể làm. Chúng ta có bằng chứng của nhiều người khác quanh chúng ta. Chúng ta đã nhìn thấy những gì Ngài đã làm cho họ. Thậm chí chúng ta đã nhìn thấy Ngài vận hành trong chính đời sống của chúng ta. Lẽ nào chúng ta không chịu tin cậy nơi Ngài? Chúng ta không tin, vì thế Ngài sử dụng những trận bão để dạy cho chúng ta biết rằng chúng ta có thể nương cậy nơi Ngài và tin Ngài đang chăm sóc chúng ta.
(Minh họa: Khi họ đến tại Gađara, họ nhìn thấy tà ma ám vào một người kia. Tôi lấy làm lạ không biết họ có còn nghi ngờ Ngài sau trận bão nữa hay không!?! Khi họ nhìn thấy Giairu đến xin cứu giúp cho con gái của ông ta, và dù nó đã chết, tôi lấy làm lạ không biết họ có nói: “Tôi tin Ngài có thể lo liệu sự việc nầy” hay không nữa!?! Tôi nghĩ trận bão đã làm cho đức tin họ được tăng thêm! Đấy là mục đích đó. Nếu đấy không phải là mục đích, chắc chắn Chúa đã sử dụng nó theo tư thế đó. Ngài đang làm y như vậy cho chúng ta!
Khi bạn đến với Mác 6.48-51, ở đó bạn tìm thấy chính số người nầy trong một trận bão khác. Một lần nữa, họ lại sợ hãi. Một lần nữa, họ đầy dẫy với nghi ngờ. Nhưng lần nầy, Chúa Jêsus không ở với họ trên thuyền. Một lần nữa, họ đầy dẫy với nghi ngờ và sợ hãi. Chúa Jêsus đến với họ và quở trận bão của họ phải yên lặng. Họ tiếp thu được một bài học khác rất có giá trị: dù khi bạn không thể nhìn thấy Ngài, Ngài vẫn đang quan phòng bạn và đang hành động vì ích cho bạn đấy!
Đôi khi, Ngài sai các trận bão đến để dạy dỗ chúng ta và dạy cho chúng ta biết tin cậy. Mục đích của Ngài không phải là làm tổn thương chúng ta, mà làm cho chúng ta tấn tới. Bạn sẽ luôn luôn tin tưởng Chúa làm điều phải làm trong những giông bão của cuộc sống).
E. Về sự bình an của Chúa – Trong khi họ đang sợ hãi, thì Chúa làm gì? Ngài đang nằm ngủ! Tại sao chứ? Ngài biết rõ Ngài đang ở trọng tâm ý muốn của Cha Ngài. Ngài biết rõ Ngài sẽ chết trên một cây thập tự, chớ không phải chết trong một vụ chìm tàu. Ngài có thể ngủ suốt trận bão vì Ngài tin cậy Cha Ngài đang chăm sóc Ngài.
Nếu tình huống ấy không làm cho Chúa chao đảo, chúng ta không nên để cho nó làm cho chúng ta phải chao đảo nữa! Và, chẳng một điều gì làm cho Ngài phải nao núng, Thi thiên 121.4; 127.1-2.
F. Về Thân Vị của Chúa – Khi Chúa quở biển yên lặng, họ đã ngạc nhiên rồi nói: “Vậy thì người nầy là ai?” Họ học biết rằng Ngài là Đấng đang nắm quyền tể trị từng làn thổi của ngọn gió; từng làn sóng giận dữ và từng cơn bão. Phải nhìn biết Ngài là một người nhơn đức! Ngài có thể nắm lấy những lượn sóng; cột trói những ngọn gió và lèo lái giông tố. Bạn có nhìn biết Ngài hôm nay chưa?
Phần kết luận: Tôi không biết bản chất trận bão của bạn, song tôi biết Đấng có thể làm cho nó bình tịnh. Nếu đấy là trận bão đau khổ; Ngài có thể làm dịu đi nổi đau của bạn. Nếu đấy là trận bão buồn rầu; Ngài có thể yên ủi linh hồn bạn. Nếu đấy là trận bão tội lỗi; Ngài có thể giải cứu bạn và buông tha cho bạn. Bạn có cần nghe Chúa Jêsus phán: “Hãy im đi, lặng đi” với trận bão của bạn không? Nếu bạn cần, hãy đem trận bão ấy đến với Ngài và hãy nhìn xem Ngài hành động.

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Mác 4.35-41: "CHÚA CỦA BIỂN SÂU"



Mác 4.35-41
CHÚA CỦA BIỂN SÂU

Phần giới thiệu: Đây quả là một ngày thật dài và nhọc nhằn cho Chúa Jêsus. Các biến cố trong ngày nầy đã bắt đầu ở Mác 3.20. Ngài đã có một cuộc đối mặt với người Pharisi, các câu 22-30. Bạn hữu và gia đình của Ngài tưởng Ngài hóa điên rồi tìm cách câu giữ Ngài, các câu 21; 31-35. Chúa Jêsus cũng dạy dỗ dân chúng bằng các thí dụ và Ngài đã dành thì giờ giải thích thí dụ của Ngài cho các môn đồ.
Suốt cả ngày, Chúa Jêsus ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đậu sát bờ biển Galilê. Ngài đã sử dụng chiếc thuyền ấy làm tòa giảng của Ngài khi Ngài rao giảng cho đoàn dân đông đã nhóm lại đặng nghe Ngài truyền đạo, 4.1. Khi ban ngày qua đi, Ngài kêu gọi các môn đồ dong buồm qua bên kia bờ hồ.
Khi bóng tối ụp xuống, các môn đồ đang làm hết sức mình để qua được cái hồ nhỏ đó. Trong khi họ lèo lái chiếc thuyền, Chúa Jêsus đã nằm ngủ đằng sau lái. Ngài rất mệt nhọc do công việc của cả ban ngày. Đây là một trong những hình ảnh rõ nét nhứt nói tới nhân tính của Chúa chúng ta trong các sách Tin Lành. Tôi ngợi khen Chúa vì Ngài hiểu rõ mọi nổi yếu đuối của chúng ta. Ngài có thể cảm thông với chúng ta khi chúng ta mệt nhọc, Thi thiên 103.14.
Hầu hết các môn đồ của Chúa chúng ta thường ở trên biển Galilê suốt đêm; rốt lại, họ là những ngư phủ. Một số sự cố diễn ra trong đêm nầy sẽ làm thay đổi đời sống của họ và suy nghĩ của họ về Chúa Jêsus. Phép lạ nầy là phép lạ đầu tiên trong bốn phép lạ mà chúng ta sẽ nghe giảng luận trong các tuần lễ sắp tới.
Bốn phép lạ nầy đã minh chứng cho các môn đồ, và cho chúng ta nữa, rằng Đức Chúa Jêsus Christ là Chúa của muôn vật. Chúng chứng tỏ rằng Ngài là Chúa Tể của từng tình huống.
Đêm đó, trong giông bão đó, các môn đồ đã thấy mình trong cuộc chiến vì sinh mạng của họ. Họ đã kinh nghiệm quyền phép của Chúa giải cứu họ và họ đã sống để thuật lại câu chuyện ấy. Tôi muốn chúng ta trèo lên chiếc thuyền đó cùng với họ khi họ băng qua Biển Galilê. Kinh nghiệm của họ có nhiều điều để dạy dỗ chúng ta hôm nay.
Có một nhận thức trong đó hết thảy chúng ta đều có quan hệ với chuyến hành trình nầy hôm nay. Chúng ta đang dong buồm hướng về một hải cảng không thấy được bằng mắt thường, gọi là Cảng Thiên Đàng. Khi chúng ta kéo buồm lên, giông bão sẽ dấy lên và đánh vào chiếc thuyền của chúng ta. Giống như các môn đồ, chúng ta thường nghĩ giống bão sắp sửa hủy diệt chúng ta. Tôi muốn bạn nhìn biết rằng những trận bão của bạn chẳng phải được sai đến để hủy diệt bạn đâu, song để làm cho bạn tấn tới đấy thôi.
Chúng ta hãy hiệp cùng Chúa và các môn đồ của Ngài khi họ thực hiện chuyến đi băng ngang qua Biển Galilê. Tôi muốn chỉ ra một vài bình phẩm từ phân đoạn nầy và rao giảng với đề tài Chúa của biển sâu.
I. QUYỀN LỰC CỦA GIÔNG BÃO (câu 37).
A. Sự thình lình của nó – “Vả, có cơn bão lớn nổi lên” – Những trận bão giống như trận bão nầy xảy ra rất thông thường trên Biển Galilê. Biển Galilê là một vùng biển rất bất thường. Biển ấy rất nhỏ (13 dặm bề dài, 7 dặm bề ngang); nhưng nó sâu đến 150 feet, và dãi đất ven bờ thấp hơn mặt nước biển trung bình 680 feet. Vì Biển Galilê thấp hơn mặt nước biển trung bình và có nhiều đồi núi vây quanh, cho nên rất dễ xảy ra nhiều giông bão thình lình. Nhiều trận gió thổi ngang qua xứ ụp đến qua dãy đồi núi, tạo ra gió xoáy trên mặt hồ. Kết hợp với sấm sét xuất thiện thình lình trên những ngọn núi vây quanh, biển lay động thành những làn sóng bạo hành cao những 20 foot. Biển có thể bình tịnh trong một phút rồi tiếp đến là bạo hành. Những trận bão như thế nầy thường không xảy ra vào ban đêm. Vì thế, những người nầy không nghĩ đến giông bão và họ cũng không mong có bão nữa, thế nhưng không cứ cách nào đó thì một trận bão đã xảy đến!
(Minh họa: Đấy cũng là cách mà cuộc sống hay có nữa! Nhiều việc có thể mỹ mãn trong một lúc nào đó và kế tiếp, là rơi xuống tận đáy sâu. Một phút bạn có thể tận hưởng thứ thời tiết tốt đẹp và phút kế đó, bạn thấy mình ở giữa một trận bão kinh khiếp đầy khủng hoảng. Một cú phone gọi tới, một khoảng thời khắc 24 tiếng đồng hồ, một vị bác sĩ đến thăm, một tiếng tích tắc của đồng hồ, và bạn đang có mặt ở đó, trong giông bão của cuộc đời.
Điều nầy không làm cho chúng ta phải ngạc nhiên. Kinh Thánh chép rằng giông bão sẽ đến trên đường lối của chúng ta, Gióp 14.1; Truyền đạo 2.23; Giăng 16.33. Thật vậy, hôm nay bạn đang ở tại một trong ba địa điểm. Một là bạn đang ở trong cơn bão, vừa ra khỏi cơn bão, hay đang hướng vào cơn bão. Bão tố thình lình là một phần trong đời sống của chúng ta).

B. Tính khốc liệt của cơn bão – “thuyền gần đầy nước” – Các ngư phủ dày dạn kinh nghiệm nầy đã bắt sợ hãi bởi tình trạng khốc liệt của cơn bão nầy. Chiếc thuyền đang chòng chành; nó đầy nước và họ đã sợ hãi vì tưởng nó sắp chìm. Đây là một trận bão đầy bạo hành và nó cũng xảy ra vào ban đêm nữa. Họ không thể nhìn thấy họ đang ở đâu hay làm cách nào họ vào đến gần bờ được và hoặc đến gần những chiếc thuyền khác ở quanh họ. Họ đang lâm vào mối nguy hiểm và kinh khiếp, và họ đã lo sợ vì cớ mạng sống của họ.
(Minh họa: Khi giông bão trong cuộc đời xảy đến, chúng thường rất gay go và khiến cho chúng ta phải lo sợ, đau khổ ghê lắm. Những trận bão đau khổ thổi vào đời sống chúng ta và tàn phá chúng ta với chứng đau đầu, đau tim và rối loạn. Nan đề nối nhau dấy lên và chúng sẽ chôn vùi chúng ta dưới một đống tuyết hoạn nạn. Nhiều người có thể làm chứng về những trận bão đau khổ nầy.
Nhiều người khác đối diện với những trận bão buồn rầu. Có người bạn yêu thương sẽ được gọi đi qua sự chết và nó để lại cho bạn nổi mất mát làm cho bạn phải nao núng với buồn rầu. Buồn rầu chạm đến từng đời sống! Chúa Jêsus đã có mặt trên con thuyền của họ và họ vẫn bị trận bão buồn rầu áp đảo.
Nhiều người khác vẫn dầm mình trong bão táp tội lỗi. Khi tội lỗi bước vào tấm lòng của chúng ta, nó luôn luôn đến với một trận gió êm nhẹ. Nó hứa hẹn với chúng ta điều tốt nhứt, nhưng không lâu sau đó nó bày ra mặt tối hơn của nó. Nó xé toạc đời sống của bạn giống như một trận cuồng phong để lại dấu vết thiệt hại và hủy diệt mà chỉ có thể được sửa sang lại bằng huyết của Đức Chúa Jêsus Christ và ơn tha thứ của Ngài. Có người đang rơi vào trận bão ấy hôm nay!
Vì thế, những trận bão xảy đến và chúng sẽ đem theo nổi sợ hãi, lo âu và đau khổ. Tôi chỉ muốn bạn nhìn biết rằng chẳng có một giông bão nào ở trên đất mà Thiên Đàng không thể làm cho bình tịnh! Chẳng có một nan đề nào lớn lao đến nỗi Chúa Jêsus không thể liệu tính được. Hãy đem giông tố ấy đến với Ngài rồi nhìn xem Ngài xử lý nó!)
C. Nguồn của giông bão – Trận bão nầy đến từ đâu? Rốt lại, có thể đó là trận bão rất tự nhiên, như tôi đã chia sẻ rồi; Biển Galilê rất dễ xảy ra những trận bão của thiên nhiên như thế nầy. Tuy nhiên, nó đã xảy đến trong ban đêm và điều nầy rất hiếm có. Đức Chúa Trời đã sai nó đến vì mục đích dạy dỗ cho những con người nầy biết tin cậy nơi Chúa Jêsus. Hay, trận bão có thể bắt nguồn từ Satan. Khi Chúa Jêsus quở bão yên lặng ở câu 39 và phán: “Hãy êm đi! Lặng đi”, cụm từ nầy cũng được dịch là “hãy nín đi” ở Mác 1.25. Từ ngữ có ý nói “hãy khóa miệng lại”. Nó có ý tưởng bịt miệng một con thú dữ lại. Khi Chúa Jêsus sử dụng từ ấy ở Mác 1.25, Ngài đang sử dụng từ ngữ đó khi ra lịnh cho tà ma phải câm miệng lại. Có lẽ trận bão nầy là một nổ lực bởi Satan hòng hủy diệt Chúa Jêsus. Kinh Thánh không tỏ ra nguồn của trận bão nầy.
(Lưu ý: Những trận bão trong chính đời sống của chúng ta cũng có thể xuất phát từ nhiều nguồn khác nhau. Có khi giông bão là lỗi lầm của chính chúng ta. Chúng ta làm những việc khiến chúng ta rơi vào chỗ rối rắm và chúng ta phải trả giá. Nếu bạn không tin tôi, chỉ hãy đọc lại sách Giôna đi. Chúng ta luôn luôn gặt lấy những gì chúng ta gieo ra, Galati 6.7. Có khi chúng ta gây ra bão tố.
Có khi Đức Chúa Trời sai giông tố đến. Tại sao Ngài lại làm như thế chứ? Đôi lúc Ngài làm như vậy để kỷ luật chúng ta rồi kéo chúng ta đến với Ngài. Đây là trường hợp với David sau khi ông đã phạm tội với Bátsêba, II Samuên 11-12. Có khi Ngài làm như thế để dạy cho chúng ta biết tin cậy nơi Ngài sâu sắc hơn. Đây là trường hợp với Gióp và mọi sự mà ông bị buộc phải chịu đựng, Gióp 2.3. Khi Đức Chúa Trời sai giông bão đến, luôn luôn là để kéo chúng ta đến gần Ngài hơn.
Có khi Satan được phép sai giông bão đến. Satan sẽ dấy lên một trận bão trong đời sống của bạn để đánh bại và khiến cho bạn phải sống xa cách Chúa. Hắn sẽ làm mọi sự theo quyền lực của hắn để hủy diệt bạn và đức tin của bạn nơi Đức Chúa Trời. Chúng ta có một kẻ thù thực sự, hắn đang tìm cách đánh bại và hủy diệt con cái của Đức Chúa Trời và hắn sẽ làm bất cứ điều chi để đạt được mục tiêu đó, I Phierơ 5.8. Satan bị hạn chế trong khả năng hành hại của hắn đối với chúng ta bởi ý chỉ của Đức Chúa Trời đang tể trị).
I. Quyền lực của giông bão
II. NAN ĐỀ CỦA GIÔNG BÃO (các câu 35, 38)
(Minh họa: Trận bão lớn lao nhất đêm hôm đó không phải ở trên Biển Galilê đâu, mà trong tấm lòng của các môn đồ. Trận bão nầy trên biển làm dấy lên một trận bão nghi ngờ bên trong họ, nó đe dọa đánh gục hết thảy họ.
Trong khi trận bão đang cuồng nộ ở quanh họ, Chúa Jêsus đang ngủ vùi ở phía sau lái. Họ chạy đến Ngài rồi đánh thức Ngài dậy. Từ ngữ “đánh thức” có ý nói “chổi dậy từ giấc ngủ”. Từ nầy được sử dụng để nói tới “một đại dương bình tịnh bắt đầu lay chuyển mạnh”, tôi tin Kinh Thánh đang nói cho biết rằng họ đã đi tới chỗ Ngài đang nằm ngủ rồi bắt đầu lay động Ngài phải thức dậy. Những người nầy lấy làm kinh khiếp và đã mất hết mọi kỳ vọng sống còn trong trận bão nầy. Chúng ta hãy xem xét những mối nghi ngờ của số người nầy hôm nay).
A. Họ nghi ngờ sự nhơn từ của Ngài – “thầy không lo sao” – Họ tố cáo Chúa không lo tới những gì họ đang đối diện với. Tại sao phải nghi ngờ như thế chứ? Rốt lại, họ đã hiển nhiên nhìn thấy rồi lòng thương xót và sự nhơn từ của Ngài. Họ đã nhìn thấy Chúa Jêsus thắng hơn các tà ma, bịnh tật, và sự đồi bại. Mác 1.22 - 2.12.
Giờ đây, họ phải đối mặt với giông bão và họ đã lấy làm sợ hãi. Họ đã nhìn biết rằng một trận gió phiếm kia thổi ra trên một biển nhỏ không thể ngăn trở tính toàn năng của Chúa được! Bạn có biết đâu là nan đề của họ không? Họ đang nhìn vào các hoàn cảnh chớ không nhìn vào Cứu Chúa. Họ đã có những tư tưởng nhắm vào sự kiện chớ không nhắm vào đức tin.
(Lưu ý: Trước khi chúng ta đi sâu vào những con người nầy; có lẽ chúng ta nên tra xét lại chính tấm lòng của mình đã. Phải chăng có nhiều lần, khi giông bão ụp đến trên đời sống của bạn, bạn đã thắc mắc về sự quan tâm của Đức Chúa Trời dành cho bạn không? Có thể bạn không nói lớn tiếng ra điều đó, nhưng tôi dám chắc có nhiều lúc xác thịt của bạn đã kêu lên: “Lạy Chúa, lẽ nào Ngài chẳng lo gì về những việc đang xảy đến cho con sao?” Hết thảy chúng ta có nhiều lúc đã từng nghĩ như thế!
Tôi chỉ muốn bạn phải nhìn biết hôm nay rằng Ngài đang quan phòng! Ngài quan phòng còn nhiều hơn bạn từng nhìn biết nữa, Hêbơrơ 4.15-16. Ngài quan phòng và Ngài đang làm việc gì đó về tình huống, mặc dù có thể bạn không nhìn thấy điều ấy trong lúc bây giờ. Đừng thắc mắc về sự lo toan của Ngài, thực sự Ngài đang chăm sóc đấy!)
B. Họ nghi ngờ ân điển của Ngài – “chúng ta chết sao” – Hãy nhớ, chính Chúa Jêsus là Đấng trước tiên đã sai họ ra biển. Số người nầy đã rời bỏ mọi sự mà đi theo Chúa Jêsus và giờ đây Ngài đã dẫn họ vào trong một tình huống nguy hiểm trầm trọng. Họ sợ Chúa Jêsus đang dẫn hết thảy họ ra đi rồi để cho họ phải chịu chết.
(Lưu ý: Chúa Jêsus không cứu bạn để bỏ rơi bạn khi đi ra gặp một trở ngại nho nhỏ đâu. Tuyệt đối Ngài đã cam kết với bạn và sẽ không hề quên bạn đâu, Hêbơrơ 13.5. Từ ngữ “lìa” có ý nói “để cho chìm lĩm”; từ ngữ “quên” có ý nói rằng Ngài sẽ không “bỏ bạn, xua đuổi hay để bạn gánh chịu bất cứ một cảnh ngộ nào”. Khi giông bão đang cuồng nộ; khi chiếc thuyền của bạn đang chòng chành; khi các trận gió xoáy đang thổi tới; khi những làn sóng biển vỗ vào mạn thuyền của bạn; Ngài sẽ không để cho bạn bị chìm đâu! Ngài sẽ giữ lấy bạn và không hề lìa khỏi bạn dù bất cứ cảnh ngộ nào. Đức Chúa Jêsus Christ tuyệt đối đã cam kết với bạn rồi!)
(Minh họa: Thành Jerusalem từng cảm thấy bị Chúa bỏ quên. Đây là những gì họ đã nói và những gì Chúa đã phán khi ứng đáp lại: “Si-ôn từng nói rằng: Đức Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta. Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao? Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi. Nầy ta đã chạm ngươi trong lòng bàn tay ta; các tường thành ngươi thường ở trước mặt ta luôn” (Êsai 49.14-16). Nếu Chúa yêu dân tộc Israel, là dân mà Ngài đã chuộc ra khỏi xứ Aicập; Ngài còn yêu thương Hội Thánh của chính Ngài nhiều hơn và bảo hộ những kẻ Ngài đã chuộc bằng huyết của Con Yêu Dấu Ngài là dường nào? Ngài đã cam kết với bạn rồi! Ngài sẽ hiện diện với bạn và Ngài sẽ ban ân điển đủ cho nhu cần của bạn, II Côrinhtô 12.9).
C. Họ nghi ngờ sự bảo đảm của Ngài – “Chúng ta hãy qua bờ bên kia” – Chúa Jêsus đã phán rồi với số người nầy những gì sẽ xảy ra. Ngài đã phán với họ trước khi chuyến đi khởi sự, rằng họ sẽ qua bờ hồ bên kia. Nếu họ tin theo mọi lời lẽ của Ngài, họ phải vui mừng khi đối diện với giông bão.
(Lưu ý: Chúng ta hành động cũng một phương thức ấy! Chúa đã hứa rồi mọi sự sẽ diễn ra suông sẻ, Rôma 8.28; Sáng thế ký 50.20; II Côrinhtô 4.15-17; Rôma 8.18. Ngài đã hứa với chúng ta rằng Ngài sẽ chăm sóc chúng ta, Mathiơ 6.25-34; Luca 12.32. Nếu chúng ta chịu học hỏi nắm lấy Ngài bởi Lời của Ngài, thì chúng ta có thể đối diện với giông bão của cuộc sống mà chẳng sợ hãi. Chúng ta sẽ hiểu rõ Đấng điều khiển giông bão và chúng ta sẽ có sự bình an, dầu khi giông gió và sóng biển đang cuồng nộ).
(Minh họa: Họ đề ra một chuyến đi trăng mật và trong khi họ dong buồm, một trận bão lớn bắt đầu nổ ra nghịch lại con tàu của họ. Cô dâu trẻ đã bắt sợ hãi bởi trận bão, còn người chồng mới của nàng thì chẳng sợ chi hết, và nàng đã bực bội với chàng vì chàng không lo sợ giống như nàng đã lo sợ.
Sau một lúc, chàng rút thanh gươm của mình ra, kéo nó ra khỏi bao, rồi chỉa mũi gươm vào cổ họng của cô dâu mình, nàng nhìn thẳng vào chàng rồi mĩm cười. Chàng nói: "Em không sợ sao?" Nàng đáp: "Ồ không đâu! Em không sợ thanh gươm đó một khi nó đang ở trong tay của người đang yêu thương mình".
Và thế là nàng nắm được mục đích. Bạn không phải sợ hãi giông bão một khi nó nằm trong tay của Đấng yêu thương bạn. Ngài là Đấng đang tể trị trên đất và trên biển. Ngài là Đấng có quyền làm im lặng những trận bão dấy lên trong đời sống của bạn. Bạn và tôi không cần phải sợ hãi giông bão khi Cha thiên thượng giàu ơn của chúng ta là Đấng đang nắm quyền tể trị!)
I. Quyền lực của giông bão
II. Nan đề của giông bão
III. MỤC ĐÍCH CỦA GIÔNG BÃO (các câu 39-41)
(Minh họa: Khi họ đánh thức Chúa Jêsus dậy, Ngài bắt đầu hành động. Khi Ngài hành động, họ đã có một số khám phá quí báu về Chúa. Đây là những khám phá mà chúng ta cần phải biết đến nữa. Khi chúng ta đối diện với giông bão trong đời sống của chúng ta, điều nầy sẽ giúp chúng ta nhìn biết mọi sự mà chúng ta có thể biết về Đấng đang lèo lái con thuyền).
A. Họ có được những khám phá về quyền phép của Ngài – Trận bão nầy khủng khiếp đến nỗi số người nầy chẳng đề ra vấn đề nào cho Chúa Jêsus hết. Ngài quở gió rồi phán cùng biển. Khi Ngài nói xong, gió bèn lặng đi và biển phẳng lì như một tấm gương. Thật là dễ như Ngài đã chữa lành cho kẻ bịnh và đuổi tà ma; Ngài có khả năng điều khiển giông bão nữa.
Chúa mà chúng ta hầu việc vẫn có quyền phép ấy ngày nay, Mathiơ 28.18; Sáng thế ký 18.14; Êphêsô 3.20. Giông bão của bạn chẳng là vấn đề gì đối với Ngài! Ngài có thể làm cho nó phải im lặng với chỉ một lời, nếu Ngài muốn như thế. Tuy nhiên, Ngài có thể cho phép giông bão cuồng nộ. Khi Ngài làm như vậy, Ngài thừa sức bảo hộ bạn ở giữa giông bão đó. (Minh họa:. Sađơrắc, Mêsác và Abếtnêgô – Đaniên 3; Minh họa: Đaniên trong hang sư tử – Đaniên 6).
B. Họ có được những khám phá về mọi lời hứa của Ngài – Giống như Ngài đã phán, họ đã qua bờ bên kia, Mác 5.1. Họ đã học biết rằng Ngài rất đúng đắn y như Lời của Ngài!
Ngài vẫn còn đúng đắn y như thế! Mọi sự Ngài đã hứa Ngài sẽ làm, Rôma 4.21; Hêbơrơ 6.18. Ngài sẽ không lui đi khỏi bất cứ một lời hứa nào mà Ngài đã lập trong quyển sách nầy!
C. Họ đã có được những khám phá về sự hiện diện của Ngài – Khi Chúa chúng ta có mặt trên chiếc thuyền của bạn, bạn đang có một lợi thế đó. Kinh Thánh phán ở câu 36 rằng cũng “có các thuyền khác cùng đi nữa”. Có nhiều chiếc thuyền trên vùng biển ấy đêm đó, nhưng chỉ có một chiếc đang chở Chúa của sự vinh hiển. Chiếc thuyền ấy đáng phải được nhắc đến.
Khi chúng ta dong buồm trên đại dương cuộc sống, chúng ta cần phải nhớ rằng chúng ta hết thảy đều có mặt trong chỗ nầy. Hết thảy chúng ta đều đang ở trên biển, hết thảy chúng ta đều đang ở trên thuyền, và hết thảy chúng ta đều hành trình chung với nhau. Chúng ta cần phải biết chắc rằng Chúa Jêsus đang lèo lái chiếc thuyền cùng với chúng ta. Có Chúa Jêsus trên chiếc thuyền của bạn đã tạo ra mọi sự khác biệt. Họ có thể kêu cầu Ngài vì Ngài có mặt với họ. Họ có thể nhìn thấy Ngài vận hành quyền phép vì Ngài có mặt với họ. Họ có thể kinh nghiệm sự bình an của Ngài vì Ngài có mặt với họ. Có phải Ngài đang có mặt trên chiếc thuyền của bạn không? Nếu Ngài không có mặt, làm sao bạn khắc phục được giông bão đang dấy lên trong đời sống của bạn?
D. Họ có được những khám phá về các mục đích của Ngài – Trận bão đã dạy cho số người nầy một bài học mà họ chẳng tiếp thu được ở đâu khác. Sự việc rất hay một khi họ tin Ngài sau khi nhìn thấy Ngài làm ra tất cả những việc lạ lùng mà Ngài đã làm ở các chương 1 - 2. Thật là hay một khi họ biết nắm lấy những việc mà Chúa đã làm cho nhiều người khác rồi áp dụng nó cho chính đời sống của họ. Nếu họ dám nói: “Bạn biết đấy, nếu Chúa Jêsus có thể chữa lành cho một người phung, chữa lành cho bà gia của Phierơ, đuổi tà ma, chữa lành cho gã bị tê liệt rồi tha tội cho gã, tôi dám chắc rằng Ngài có thể liệu tính với trận bão nầy nữa”. Nhưng, dường như họ không thể xử lý thông tin ấy rồi áp dụng nó vào chính đời sống của họ. Vì thế, Ngài đã sai họ vào trong trận bão nầy để dạy cho họ biết tin cậy Ngài.
Còn chúng ta thì sao? Chúng ta có Kinh Thánh. Kinh Thánh dạy cho chúng ta biết mọi sự mà Ngài đã và có thể làm. Chúng ta có bằng chứng của nhiều người khác quanh chúng ta. Chúng ta đã nhìn thấy những gì Ngài đã làm cho họ. Thậm chí chúng ta đã nhìn thấy Ngài vận hành trong chính đời sống của chúng ta. Lẽ nào chúng ta không chịu tin cậy nơi Ngài? Chúng ta không tin, vì thế Ngài sử dụng những trận bão để dạy cho chúng ta biết rằng chúng ta có thể nương cậy nơi Ngài và tin Ngài đang chăm sóc chúng ta.
(Minh họa: Khi họ đến tại Gađara, họ nhìn thấy tà ma ám vào một người kia. Tôi lấy làm lạ không biết họ có còn nghi ngờ Ngài sau trận bão nữa hay không!?! Khi họ nhìn thấy Giairu đến xin cứu giúp cho con gái của ông ta, và dù nó đã chết, tôi lấy làm lạ không biết họ có nói: “Tôi tin Ngài có thể lo liệu sự việc nầy” hay không nữa!?! Tôi nghĩ trận bão đã làm cho đức tin họ được tăng thêm! Đấy là mục đích đó. Nếu đấy không phải là mục đích, chắc chắn Chúa đã sử dụng nó theo tư thế đó. Ngài đang làm y như vậy cho chúng ta!
Khi bạn đến với Mác 6.48-51, ở đó bạn tìm thấy chính số người nầy trong một trận bão khác. Một lần nữa, họ lại sợ hãi. Một lần nữa, họ đầy dẫy với nghi ngờ. Nhưng lần nầy, Chúa Jêsus không ở với họ trên thuyền. Một lần nữa, họ đầy dẫy với nghi ngờ và sợ hãi. Chúa Jêsus đến với họ và quở trận bão của họ phải yên lặng. Họ tiếp thu được một bài học khác rất có giá trị: dù khi bạn không thể nhìn thấy Ngài, Ngài vẫn đang quan phòng bạn và đang hành động vì ích cho bạn đấy!
Đôi khi, Ngài sai các trận bão đến để dạy dỗ chúng ta và dạy cho chúng ta biết tin cậy. Mục đích của Ngài không phải là làm tổn thương chúng ta, mà làm cho chúng ta tấn tới. Bạn sẽ luôn luôn tin tưởng Chúa làm điều phải làm trong những giông bão của cuộc sống).
E. Họ có được những khám phá về sự bình an của Ngài – Trong khi họ đang sợ hãi, thì Chúa làm gì? Ngài đang nằm ngủ! Tại sao chứ? Ngài biết rõ Ngài đang ở trọng tâm ý muốn của Cha Ngài. Ngài biết rõ Ngài sẽ chết trên một cây thập tự, chớ không phải chết trong một vụ chìm tàu. Ngài có thể ngủ suốt trận bão vì Ngài tin cậy Cha Ngài đang chăm sóc Ngài.
Nếu tình huống ấy không làm cho Chúa chao đảo, chúng ta không nên để cho nó làm cho chúng ta phải chao đảo nữa! Và, chẳng một điều gì làm cho Ngài phải nao núng, Thi thiên 121.4; 127.1-2.
F. Họ có được những khám phá về Thân Vị của Ngài – Khi Chúa quở biển yên lặng, họ đã ngạc nhiên rồi nói: “Vậy thì người nầy là ai?” Họ học biết rằng Ngài là Đấng đang nắm quyền tể trị từng làn thổi của ngọn gió; từng làn sóng giận dữ và từng cơn bão. Phải nhìn biết Ngài là một người nhơn đức! Ngài có thể nắm lấy những lượn sóng; cột trói những ngọn gió và lèo lái giông tố. (Minh họa: Vua Canute I của nước Anh) Bạn có nhìn biết Ngài hôm nay chưa?
Phần kết luận: Tôi không biết bản chất trận bão của bạn, song tôi biết Đấng có thể làm cho nó bình tịnh. Ngài vẫn là Chúa của biển sâu.
+ Nếu đấy là trận bão đau khổ; Ngài có thể làm dịu đi nổi đau của bạn.
+ Nếu đấy là trận bão buồn rầu; Ngài có thể yên ủi linh hồn bạn.
+ Nếu đấy là trận bão tội lỗi; Ngài có thể giải cứu bạn và buông tha cho bạn.
Bạn có cần nghe Chúa Jêsus phán: “Hãy im đi, lặng đi” với trận bão của bạn không? Nếu bạn cần, hãy đem trận bão ấy đến với Ngài và hãy nhìn xem Ngài hành động.

Mác 4.30-34: "SỨ ĐIỆP NÓI TỚI HỘT CẢI"



Mác 4.30-34
SỨ ĐIỆP NÓI TỚI HỘT CẢI

Phần giới thiệu: Khi tôi nghiên cứu phân đoạn Kinh Thánh nầy, tôi được nhắc nhớ tới câu chuyện kể về một phụ nữ có tên là Martha Berry. Cô chào đời ở ngoài thị trấn Rome, GA vào năm 1866. Cô chào đời trong một gia đình giàu có sở hữu một tài sản kếch xù trong khu vực đó. Cô xin một ngôi nhà chơi kiểu trẻ em, bố cô cho xây một ngôi nhà gỗ ngay cho cô.
Một Chúa nhựt kia, khi cô đang học Kinh Thánh trong ngôi nhà hỗ ấy, Martha Berry nghe thấy nhiều tiếng của trẻ con ở bên ngoài. Cô bước ra thì thấy mấy đứa trẻ nghèo từ Possum Trot lân cận đang chơi đùa. Cô Berry là một thanh thiếu niên lúc bấy giờ và cô mời mấy đứa trẻ ấy đến gặp cô rồi khởi sự dạy cho chúng biết nhiều câu chuyện từ trong Kinh Thánh.
Các lớp Kinh Thánh của cô nhóm mỗi tuần trong ngôi nhà gỗ đó. Cô dạy dỗ cho các em nào không có cơ hội đến trường. Cô dạy cho chúng biết đọc và biết viết. Cô dạy cho chúng số học cùng nhiều bài học khác nữa. Khi ấy, vào năm 1902, cô đã có ý tưởng khởi sự một trường nam sinh trên vùng núi Lavender gần đó. Cô chuyển nhượng đất đai, gây quỹ rồi mở cửa đón học sinh, và Trường Công Nghệ Berry dành cho Nam Sinh được hình thành. Ngôi trường cứ tiếp tục phát triển, thêm một chương trình cho nữ sinh nữa.
Nếu bạn đến viếng Rome, GA ngày nay, bạn vẫn có thể đến viếng ngôi nhà Martha Berry sinh sống ở đó cho tới khi cô qua đời. Bạn cũng có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ dành cho trẻ em, ở đó cô đã dạy cho các trẻ em nghèo biết về tình yêu của Đức Chúa Trời. Nếu bạn đến viếng Rome, GA bạn cũng có thể nhìn thấy ngôi trường mà hột cải nhỏ của cô đã trở thành.
Ngày nay, Trường Berry chiếm khoảng 28.000 mẫu đất xinh đẹp của bang Georgia. Có 38 tòa nhà chính và có đến hơn 2.000 sinh viên. Trường Berry đã được công nhận rộng rãi là một trong những trường đại học quan trọng ở miền Nam Hoa kỳ. Một ngôi trường vốn có những khởi sự rất khiêm nhường, giờ là nguồn phước cho hàng chục ngàn người Mỹ.
Ngày nay, tôi muốn nói về sự khởi đầu rất khiêm nhường khác đã tạo ra nhiều kết quả rất đáng ngạc nhiên. Tôi muốn chia sẻ với bạn Sứ điệp nói tới hột cải.
Chúa Jêsus vẫn đang dạy dỗ bằng các thí dụ. Các câu 33-34 cho chúng ta biết rằng các thí dụ là những phương tiện chính của Chúa trong sự dạy dỗ lẽ thật của Ngài. Ngài bắt đầu thí dụ nầy bằng cách tìm kiếm một hình ảnh nói tới Nước của Đức Chúa Trời. Các môn đồ có thể đã nắm được một số ý tưởng theo cách tưởng tượng về Nước Trời giống với cái gì rồi!?!
Có lẽ họ đã hình dung ra Nước ấy giống như một hòn núi vút cao hơn thế gian, đang thể hiện ra sự vinh hiển, quyền phép và nét oai nghi của nó. Có thể họ đã tưởng tượng Nước của Đức Chúa Trời là một dòng sông cuồn cuộn đang đem sự sống của nó đến những vùng đất xa xôi. Có lẽ lý trí của họ phác họa ra Nước Trời giống như một cây sồi khổng lồ, đứng sừng sửng cao và cung cấp bóng mát và nơi trú ẩn. Chúng ta thực sự không biết họ đang suy nghĩ gì, nhưng tôi dám chắc là họ đã lấy làm ngạc nhiên khi Chúa Jêsus chia sẻ minh họa của Ngài cho họ.
Khi Chúa Jêsus bắt đầu phán dạy, Ngài không sánh Nước Trời với một hòn núi cao, một dòng sông cuồn cuộn chảy hoặc thậm chí một cây sồi khổng lồ. Chúa Jêsus đã sánh Nước Đức Chúa Trời với hột cải thật nhỏ kia!
Chúa Jêsus sử dụng hình ảnh của một vật nhỏ nhoi để dạy chúng ta về một vật lớn lao hơn mà chúng ta có thể hiểu được. Chúng ta hãy nhìn vào những từ ngữ của thí dụ nầy rồi nhìn thấy các bài học mà Chúa Jêsus muốn dạy dỗ chúng ta về Nước của Đức Chúa Trời. Tôi muốn giảng trong mấy phút về Sứ Điệp Nói Tới Hột Cải.
I. NƯỚC TRỜI KHỞI SỰ NHƯ THẾ NÀO!?! (câu 31)
A. Trong việc sánh Nước Đức Chúa Trời với một hột cải nhỏ, Chúa Jêsus đang sử dụng một minh họa rất hay. Trong khi hột cải không phải là hột giống nhỏ nhất mà con người nhìn biết, nó là hột giống nhỏ nhất được gieo ra trong các khu vườn trong thời của Chúa Jêsus.
Bản thân hột cải là rất nhỏ. Khoảng 750 hột giống nầy sẽ cân nặng 1 gram. Có 28 gram trong 1 ounce. Vì thế, có khoảng 21.000 hột cải trong 1 ounce. Đây là hột giống thật nhỏ, nhưng nó tạo ra một cây rất lớn. Tôi sẽ nói nhiều về sự nầy trong một phút đồng hồ.
B. Chúa Jêsus đã sánh Nước Đức Chúa Trời với hột giống nhỏ nhoi đó. Thật vậy, hầu hết mọi người đều tin rằng sẽ chẳng có gì ra từ Chúa Jêsus và chức vụ của Ngài. Người ta có thể nhìn thấy hột giống nhỏ nhoi đó, nhưng họ không thể thấy được cây lớn kia. Chúng ta hãy xem xét những sự kiện:
+ Chúa Jêsus chào đời trong thị trấn Bêtlêhem nhỏ bé trong tình trạng sống nghèo khó.
+ Ngài được dưỡng dục trong xứ Galilê, và không một người nào tin rằng một người của Đức Chúa Trời có thể xuất thân từ chỗ đó hết, Giăng 7.52.
+ Ngài lớn lên ở thành Nazarét. Các cư dân của thành phố nầy bị người Do thái coi là gian ác và rất thế tục.
+ Ngài ở trong một gia đình lao động. Ngài chẳng có nhiều tiền bạc. Ngài chẳng có một sự yễm trợ nào từ các cấp lãnh đạo tôn giáo trong thời ấy.
+ Chúa Jêsus bị coi là một kẻ chẳng ra gì xuất thân từ một nơi cũng chẳng là gì hết, Ngài chẳng có ý nghĩa chi hết!
+ Bố mẹ của Ngài đã bị những kẻ thù nghịch thắc mắc, Giăng 8.41.
+ Các môn đồ Ngài phần lớn đều là cặn bã của xã hội.
+ Dân tộc của Ngài đã chối bỏ Ngài.
+ Ngài bị người ta xem khinh và chối bỏ.
+ Người Lamã đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá rồi chôn Ngài trong một mộ địa.
+ Các môn đồ Ngài đã rao giảng sự sống lại của Ngài, nhưng hầu hết dân chúng đều bỏ qua sứ điệp của họ và đã xem họ là rồ dại khi chạy theo một người đã chết.
+ Ngay cả sứ điệp của Chúa rất khó mà nuốt cho được. Đối với một số người thì sứ điệp nầy rất khó nuốt! Rốt lại, Chúa Jêsus đã phán bạn phải từ bỏ những gì bạn có. Ngài nói cho người ta biết phải yêu kẻ thù nghịch mình. Ngài bàn với nhiều người nên đưa luôn má bên kia. Ngài dạy về việc đi thêm dặm đường thứ hai; thành công qua sự phục vụ và chối bỏ mình.
Chẳng có một thắc mắc gì khi Nước Trời của Chúa chúng ta giống như hột cải vô nghĩa, nhỏ nhoi đó trong lúc ban đầu. Chẳng có ai nhìn thấy hột giống nhỏ mà Chúa Jêsus gieo ra sẽ trở lớn như thế nào cả!
C. Vẫn còn có nhiều người trong thời của chúng ta, họ đang nhiếc móc Chúa Jêsus và xem những lời xưng nhận Ngài chính là Đức Chúa Trời ở trong loài xác thịt và là Cứu Chúa duy nhứt của loài người chỉ là trò đùa. Có nhiều người họ tin rằng Chúa Jêsus không hề sống lại từ trong kẻ chết. Có nhiều người họ từ chối không nhận Ngài đã từng hiện hữu nữa.
Đây là những sự kiện: Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài vào trong thế gian nầy. Ngài đã trồng Chúa Jêsus vào lớp đất vô nghĩa trong một tỉnh thuộc địa của Rôma có tên là Israel. Ngài đã lớn lên ở đó; Ngài đã sống tại đó và đã chết cũng ở đó. Ngài đã sống lại tại địa điểm tối tăm đó. Và, Nước mà Ngài sáng lập bởi sự chết và sự sống lại của Ngài cứ tiếp tục tồn tại hôm nay! Thật vậy, dường như Nước ấy rất phồn thịnh! Cho nên, đấy là Phương Thức Nước Trời Khởi Sự. Chúng ta hãy xem xét trong một phút Phương Thức Nước Ấy Được Dựng Lên.
II. PHƯƠNG THỨC NƯỚC TRỜI ĐƯỢC DỰNG LÊN (câu 32a)
A. Khi hột cải nhỏ bé kia được gieo ra trên đất tốt, nó nảy mầm rồi tạo ra một bụi có tàng thật lớn giống như một cây vậy. Một số cây cải được biết cao tới 15 feet. Một số thì nhỏ hơn, với những khởi sự thật khiêm nhường, có thể trở thành một thứ rất đáng kinh ngạc.
B. Một lần nữa, đây là một hình ảnh nói tới sự phát triển đáng kinh ngạc của Nước Đức Chúa Trời. Khi hột giống được gieo ra trong xứ Israel xưa kia, viễn cảnh của sự thành công dường như xa xôi lắm.
Vào lúc khởi sự chỉ có Chúa Jêsus cùng một vài môn đồ khố rách áo ôm. Các môn đồ của Ngài gồm có một số ngư phủ thất học, một vài nhà cải cách, một số phụ nữ và một kẻ phản bội. Đến kỳ lễ Ngũ Tuần, đã có chừng 120 môn đồ tin kính của Chúa, Công Vụ các Sứ Đồ 1.15.
Trong ngày ấy có một việc lạ lùng đã diễn ra! Hơn 3.000 người đến với đức tin nơi Đấng Christ, Công Vụ các Sứ Đồ 2.41. Một thời gian ngắn sau đó, 5.000 người khác được cứu cùng một lúc, Công Vụ các Sứ Đồ 4.4. Hội Thánh khởi sự lớn lên với một tỉ lệ đáng ngạc nhiên. Không bao nhiêu ngày tháng sau đó, thì Hội Thánh tại thành Jerusalem đã có tới khoảng 50.000 tín đồ.
Đây mới chỉ là khởi sự thôi! Khi sứ điệp được đem đi khắp thế giới, nhiều đoàn dân đông bắt đầu đến với Chúa Jêsus. Nhiều thành thị và dân tộc đã quì gối họ xuống trước mặt sứ điệp nói tới Tin Lành ân điển.
Sự tấn tới lạ lùng nầy cứ tiếp tục mãi cho đến ngày nay. Ai, trừ ra Đức Chúa Trời mới biết được con số thật những linh hồn đã được cứu ra khỏi tội lỗi và sự rủa sả? Khắp nơi nơi hột giống Tin Lành được gieo ra, nhiều linh hồn đã được cứu và nhiều đời sống đã được thay đổi. Hội Thánh cứ tiếp tục lớn lên và Nước Đức Chúa Trời ở trên đất cứ tiếp tục mở rộng. Sẽ có một ngày khi đoàn dân đông không thể đếm được sẽ đứng trước mặt Chúa ở trên trời và ngợi khen Ngài vì đã cứu họ bởi ân điển của Ngài, Khải huyền 7.9.
C. Đức Chúa Trời có một phương thức tạo ra những việc lớn từ những khởi sự rất khiêm nhường.
Hãy nhìn vào David. Ông là một hột cải. Ông là đứa con út trong một gia đình có 8 người con trai. Ông bị gia đình lơ là và được giao cho phần việc mà chẳng ai khác trong gia đình muốn nhận lấy, lo chăn bầy chiên. Đức Chúa Trời đã lấy hột cải nhỏ nầy rồi lập thành một vì vua giết chết tên khổng lồ.
Hãy nhìn vào Ghiđêôn xem! Ông cũng là một hột cải nữa. Ông xuất thân từ gia đình hèn kém nhất trong chi phái nhỏ nhất trong đất nước Israel. Đức Chúa Trời đã bắt lấy Ghiđêôn rồi sử dụng ông trong vai trò một cấp lãnh đạo quân sự tài ba.
Giờ đây, chúng ta hãy nhìn vào chính bạn xem. Nếu bạn là một con cái của Đức Chúa Trời hôm nay, chắc chắn bạn đã có những khởi đầu là hột cải đấy! Theo Kinh Thánh, bạn là một tội nhân, Rôma 3.10-23. Bạn đã “chết vì lầm lỗi và tội ác mình”, Êphêsô 2.1. Theo Kinh Thánh, bạn bị kết án tử hình và bạn bị đưa thẳng đến địa ngục, Rôma 6.23; Êphêsô 2.3; Giăng 3.18, 36.
Nhưng Đức Chúa Trời, trong ân điển của Ngài, đã nhìn qua bên kia đời sống của bạn để nhìn thấy bạn sẽ trở thành người như thế nào nhờ vào ân điển của Ngài. Ngài đã cứu bạn, đã trồng bạn trong Chúa Jêsus và giờ đây đời sống bạn đang kết quả cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.
D. Xachari 4.10 chép: “Vì ai là kẻ khinh dể ngày của những điều nhỏ mọn?” Đức Chúa Trời có thể nắm lấy người nào dường như vô nghĩa rồi làm việc lớn qua họ! Ngài có thể nắm lấy một thiếu niên có mái tóc hung hung đỏ kia, cậu ta chẳng ra gì trong gia đình của nó rồi khiến nó trở thành một cấp lãnh đạo tài ba trong chốn loài người. Ngài đã làm điều đó với Winston Churchill. Ngài có thể bắt lấy một kẻ nói cà lăm rồi sử dụng ông để truyền Luật pháp của Đức Chúa Trời cho nhân loại, Ngài đã làm việc ấy với Môise. Ngài có thể bắt lấy một người thợ đóng giày rồi sử dụng ông làm lay động cả thế gian cho Chúa Jêsus. Ngài đã làm điều đó với D. L. Moody. Ngài có thể làm gì với đời sống của bạn?
III. PHƯƠNG THỨC NƯỚC TRỜI CHÚC PHƯỚC CHO (câu 32b)
A. Hột giống nhỏ nầy mọc lên thành một cây lớn. Những nhánh của nó tự trải rộng ra cung ứng một chỗ cho các loài chim trời đến đậu ở đó. Trong bóng của cây ấy, các loài chim tìm được nơi trú ẩn tránh giông bão; yên nghỉ trước sự nhọc nhằn của chúng và tránh hơi nóng của mặt trời.
Hột cải khiêm nhường đã tạo thành một cây cho nhiều người sử dụng giữa vòng cộng đồng con người. Người ta lặt lá của nó rồi chế biến thành thức ăn. Những hột giống bị cà nát rồi được dùng như một thứ gia vị; nó có hương vị cay nồng làm mất đi mùi nhạt nhẻo trong thực đơn của người ta.
Những hột giống đó cũng được sử dụng như một thứ thuốc nữa. Chúng bị cà nát rồi pha trộn với các thứ khác để tạo thành thuốc giải độc khi có người bị rắn, bò cạp và nhện cắn phải. Các thứ thuốc đắp đã được chế tạo và chúng được sử dụng để chống lạnh và các thứ đau ốm khác theo phần xác.
B. Giống như cây trong thí dụ nầy đem lại sự vui mừng cho các loài chim nào bay đến để trú ẩn, Nước của Đức Chúa Trời đã cung cấp nhiều tiện ích cho người nào chịu xây lại với Chúa Jêsus.
Ở đâu Tin Lành nảy mầm, sự thương xót, phép tắc và đạo đức mọc lên. Nhiều bịnh viện, trường học đã được sáng lập. Lẽ thật và ơn cứu rỗi đã được rao giảng ra và nhiều đời sống được thay đổi.
Nơi nào Tin Lành bị bỏ qua; ở đó chỉ có sự hủy diệt của việc tin theo ma quỉ, tục ăn thịt người, chủ nghĩa đa thê, lấy con trẻ làm của lễ cùng mười ngàn tội ác khác nữa. Sự rao giảng Tin Lành đã dựng lên nhiều viện mồ côi cho kẻ không cha, nhà cửa cho kẻ vô gia cư. Tin Lành đã được giảng ra để yên ủi kẻ tang chế, chăm sóc cho người đau ốm, và chữa lành cho kẻ bịnh. Tin Lành đã làm thay đổi nhiều người, nhiều cộng đồng và nhiều quốc gia. Ngay cả đất nước lớn lao nầy vốn có sự sinh tồn và ơn phước nhờ vào việc rao giảng Tin Lành ân điển. Đất nước nầy được thành lập trên các nguyên tắc của đạo Tin Lành và đức tin Cơ đốc, và ngay cả những ai từ chối đạo Tin Lành trong nước Mỹ ngày nay vẫn gặt lấy những phúc lợi của một nước được Đức Chúa Trời thành lập và sống vì Đức Chúa Trời.
Khi Nước Đức Chúa Trời vận hành với quyền phép thiêng liêng, nước của Satan phải sụp đổ trước sự hiện diện của Nước Trời. Có thể Nước ấy có những khởi sự rất khiêm nhường, nhưng Đức Chúa Trời đã sử dụng nó để đạt được những việc lớn lao và lạ lùng.
C. Giống như các loài chim trời trong thí dụ nầy tìm được nhiều ơn phước lớn lao ở dưới các nhánh của cây cải đó, những ai đến với Chúa Jêsus tìm được nhiều ơn phước hơn là họ có thể tưởng tượng được. Trong Ngài, chúng ta tìm được:
+ Nơi trú ẩn tránh giông bão trong cuộc sống, Thi thiên 61.2-4; Thi thiên 27.5; Thi thiên 46.1-3.
+ Yên nghỉ đối với sự mệt nhọc của tội lỗi và các công việc của tôn giáo, Mathiơ 11.28; Êphêsô 2.8-9.
+ Tránh khỏi cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời Toàn Năng, Rôma 8.1; 5.9.
+ Đồ ăn cho linh hồn khao khát, Thi thiên 34.8; Thi thiên 107.9.
+ Một đời sống mới, tốt đẹp hơn. Ngài có thể lấy một đời sống nhạt nhẽo rồi nắn đúc đời sống đó thành cuộc sống phong phú dư dật với các ơn phước của Chúa, Giăng 10.10.
+ Ngài là thuốc giải cho chất độc tội lỗi ghê khiếp, 1 Giăng 3.5.
+ Ngài là phương chữa lành cho cái nọc tội lỗi, Giăng 5.24; Giăng 11.25-26.
+ Ngài là phương chữa lành cho linh hồn tội lỗi, bịnh hoạn, Thi thiên 103.3; Êsai 53.4-5.
Cảm tạ Đức Chúa Trời vì những ơn phước mà chúng ta tìm được trong Chúa Jêsus! Tôi chúc phước cái ngày tôi đến dưới những nhánh trú ẩn của Ngài! Tôi chúc phước cái ngày mà thuốc đắp ân điển đã được đắp lên vết thương gây chết chóc của tội lỗi tôi, và tôi được lành!
D. Hầu hết các nhà giải kinh đều nhìn thấy một bức tranh rất khác biệt hơn bức tranh tôi đã rao giảng ở đây hôm nay. Hầu hết đều nhìn thấy thí dụ nầy như đang dạy dỗ chúng ta rằng, đang khi Tin Lành được giảng ra và Hội Thánh có thể lớn lên, nó sẽ trở thành nơi ẩn trú của nhiều người hiện đang có một lời tuyên xưng giả dối. Các loài chim trong thí dụ nầy người ta tin là tiêu biểu cho các “tà linh”. Người nào lý giải thí dụ theo cách nầy sở dĩ như vậy là vì các loài chim trong thí dụ nói tới các lớp đất tiêu biểu cho ma quỉ, câu 4. Họ tin thí dụ nầy dạy cho chúng ta biết rằng lẽ thật đang phát triển, vì thế là cơ hội cho ma quỉ bước vào và hành động.
Có một số lẽ thật trong quan điểm nầy, nhưng tôi tin các loài chim trong thí dụ tiêu biểu cho hạng tội nhân bị hư mất, bất cứ đâu họ được tìm gặp. Giống như các loài chim tìm kiếm nơi ẩn trú, yên nghỉ và lẫn tránh dưới những nhánh của cây ấy; hạng tội nhân bị hư mất có cùng sự trông cậy khi họ bay đến với Chúa Jêsus để linh hồn họ được cứu.
Tôi không biết bạn cảm nhận thế nào về sự nầy, nhưng tôi rất vui sướng khi có một chỗ trong Chúa Jêsus dành cho tôi. Tôi rất vui sướng vì tôi có thể nói cho bạn biết là cũng có một chỗ trong Chúa Jêsus dành cho bạn nữa đấy!
Phần kết luận: Đâu là Sứ Điệp Nói Tới Hột Cải? Sứ điệp chính là đây: Nước của Đức Chúa Trời đã có những khởi sự rất khiêm nhường, nhưng Nước ấy sẽ mở rộng và lớn lên cho tới chừng Nước ấy có một cái chạm bao quát.
Sứ điệp phụ là đây: Đức Chúa Trời có thể lấy thứ chi dường như nhỏ bé và vô nghĩa, và Ngài biến đổi nó thành một thứ thực sự to lớn! Ngài đã làm như thế với Nước của Đức Chúa Trời. Ngài đã làm như thế với nhiều người trong quí vị. Ngài có thể làm như thế cho hết thảy những ai chịu đến với Ngài bởi đức tin.
Bạn nên có một cái nhìn vào chính đời sống của bạn hôm nay. Nếu bạn chưa phải là con cái của Đức Chúa Trời, bạn nên cầm lấy đời sống của bạn rồi đặt nó vào hai bàn tay của Đức Chúa Trời. Có thể bạn nghĩ Ngài sẽ không chạm đến bạn và không thể sử dụng bạn; sự thực là: Ngài không xua bạn đi chỗ khác đâu và Ngài sẽ làm thật nhiều trong và qua đời sống của bạn hơn là bạn có thể tưởng tượng nữa.
Nếu bạn là con cái của Đức Chúa Trời, bạn phải lấy đời sống của bạn rồi trình nó cho Chúa ngay hôm nay. Ngài có thể nắm lấy bạn rồi sử dụng bạn theo những phương thức mà mà không thể tin được. Hãy dâng cho Ngài đời sống của bạn và hãy quan sát công việc của Ngài!
Hãy đem hột cải của bạn đến với Chúa Jêsus hôm nay rồi quan sát Ngài nắm lấy nó và biến nó thành một cây lớn vì cớ sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.